“Tiền bối để ý, kẻ này... khó đối phó!” Cơ Hạo chưa nói toạc ra lai lịch Đại Tiêu Dao, chỉ cẩn thận nhắc nhở U Minh giáo chủ một tiếng.
“Bần đạo hiểu, nhớ lấy, cẩn thận một đôi Long Giác Kiếm kia!” U Minh giáo chủ nheo mắt, cảnh giác nhìn Bàn Giả, cũng không quên nhắc nhở Cơ Hạo.
Bàn Giả... không, Đại Tiêu Dao mỉm cười, rất quyến rũ uốn éo thân thể, hai tay vung Long Giác Kiếm, không ngừng phát ra tiếng xé gió vang nặng nề. Gió mát thoang thoảng xen lẫn hương thơm thanh nhã không ngừng từ trong cơ thể nàng khuếch tán ra, dần dần, trên mặt đất chồng chất lên một tầng sương mù thơm cao hơn ba tấc, sương mù như vật còn sống, không ngừng muốn chui vào thân thể Cơ Hạo.
Cơ Hạo quát khẽ một tiếng, một tầng hàn khí màu lam bạc từ trong cơ thể hắn phun ra, hóa thành một cái vòi rồng nho nhỏ bao lấy thân thể. Sương mù thơm đụng tới hàn khí do Thái Âm chi khí chuyển hóa, ùn ùn đông lạnh thành bông tuyết nhỏ bé rơi xuống đất, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Leng keng’ cực nhỏ.
U Minh giáo chủ thì như một cái hồ sâu không đáy, mặc cho sương mù thơm kia không ngừng chui vào thân thể hắn, từ đầu tới cuối lại không thấy da mặt hắn có bất cứ biến hóa gì. Chỉ có sâu trong con ngươi hắn có hai vầng sáng màu máu cấp tốc xoay tròn, đỉnh đầu càng có các tia sương mù màu máu phun ra.
“Ừm?” Đại Tiêu Dao nhíu mày, rất kinh ngạc hướng Cơ Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185304/chuong-1312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.