Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh núi Quỳ Môn kéo dài không thấy giới hạn, đại doanh thủy yêu xiêu xiêu vẹo vẹo cũng nhìn lướt qua không thấy được giới hạn.

Thân cây hư thối cùng đống cỏ mốc meo đắp cùng một chỗ, hàng rào cong vẹo uể oải dựng ở trong đất nền sâu nửa thước, cách mỗi bảy tám dặm, trên hàng rào sẽ mở một cánh cửa cho thủy yêu ra vào, bên cánh cửa nhiều thì ba năm mươi, ít thì bảy tám, luôn có mấy lính tôm tướng cua ở cửa làm thủ vệ.

Đi vào trong doanh địa thủy yêu, một mùi tanh khó có thể hình dung đập vào mặt.

Tôm cá tươi cũng thế, hải sản cũng thế, đám cá tôm đó… trời sinh mang theo mùi tanh nồng đậm. Đây còn là sinh vật thủy tộc bình thường cũng đã như vậy, trong đại doanh thủy yêu này tụ tập đều là yêu vật ít nhất có mấy chục năm hỏa hậu, mùi tanh trên người bọn họ càng nồng đậm hơn gấp trăm lần, hơn ngàn lần.

Mùi tanh nồng đậm như thực chất chui vào lỗ mũi, theo lỗ mũi xộc thẳng lên đầu. Hoành Hành và Viên Lực sớm đã quen loại mùi này, hai người bừng bừng hứng thú hết nhìn đông tới nhìn tây. Cơ Hạo thì nhe răng trợn mắt lắc đầu, vội vàng thi triển tiểu pháp thuật ngăn cách mùi, lúc này mới thật không dễ dàng gì thở hổn hển một hơi.

Có chút nghĩ mà sợ nhìn xung quanh một phen, Cơ Hạo liền nhìn thấy thi thể một con cá voi cực lớn đang nằm ngang ở cạnh cửa bọn họ tiến vào đại doanh, một đại yêu long kình tu thành cầm đại đao, giẫm một cước trên vây con cá voi đã chết, hoa chân múa tay hò hét.

Mấy trăm tiểu yêu tụ tập ở trước mặt đại yêu long kình, trong tay xách các loại đồ chơi cổ quái, muốn từ trên tay hắn đổi một khối thịt cá voi để ăn.

Đồ vật trên tay các tiểu yêu đó bao hàm toàn diện, có bát sứ, có vại ngói, có bình rượu, có cây đèn, càng có kẻ cầm vài bộ quần áo nhân tộc rách nát, cũng không biết đám tiểu yêu đó là từ nơi nào kiếm được những thứ đồ rách nát này.

Long kình đại yêu rít gào thật to, đem mấy tiểu yêu cầm vại ngói, bát sứ rách nát tiến lên đánh cho hộc máu bay đi, sau đó rất vui vẻ từ trên tay một tiểu yêu tiếp nhận một cây đèn đồng xanh chế tác thô ráp, mặt đầy ý cười tùy tay chặt xuống một khối lớn thịt cá voi đưa cho tiểu yêu đó.

Cơ Hạo nhìn mà líu lưỡi. Long kình tu thành yêu ma, thế mà công khai buôn bán thịt cá voi! Loại chuyện này, cũng chỉ có các yêu vật này mới làm ra được nhỉ?

Phía sau cánh cổng doanh trại, là một con đường cong vẹo giống như tử xà. Con đường này rất dài, Cơ Hạo liếc một cái nhìn ra ngoài mấy ngàn dặm, còn chưa thấy rõ điểm cuối của con đường này ở nơi nào.

Con đường thật dài rộng hẹp không đều, có những nơi rộng tới hai ba trăm trượng, có những nơi thì chỉ rộng bảy tám trượng, trên đường chất đầy xương cốt, da lông… các loại rác rưởi, có một số nội tạng dơ bẩn cũng tùy ý vứt trên đường, đang tản mát ra mùi tanh tưởi ghê người.

Một số tiểu yêu tu vi cực thấp, miễn cưỡng có thể hóa thành hơn phân nửa hình người ở hai bên đường tùy ý trải miếng da thú, bên trên bày một ít hoa, cỏ, rễ cây lộn xộn, hoặc là một ít khoáng thạch loang loáng, kim loại… các thứ, ngồi ngây ra ở một bên, cũng không hò hét, chỉ ngồi ngây ra như vậy chờ khách nhân tới cửa.

Một số tiểu yêu tu vi cường đại hơn chút, đại khái tu luyện tiêu chuẩn một hai trăm năm, thực lực ngay cả tiểu vu nhân tộc cũng không đến vênh váo tự đắc lui tới ở trên đường, bọn họ ngẫu nhiên nhìn thấy một số thứ mình cảm thấy hứng thú, liền bước qua cầm lên.

Có một số tiểu yêu tương đối giữ quy củ, còn có thể bỏ lại cho tiểu yêu bày sạp một ít thức ăn máu thịt...

Còn có một số tiểu yêu thực lực cường hãn chút, thì cầm lấy đồ là đi, cũng không hé răng, cũng không bỏ lại bất cứ thức ăn gì, các tiểu yêu bày sạp cũng không dám dong dài với bọn hắn, chỉ trơ mắt nhìn bọn hắn rời khỏi.

Hai bên đường, là từng mảng lớn kiến trúc hỗn độn không chịu nổi.

Dùng ‘kiến trúc’ từ này, Cơ Hạo cũng cảm thấy có chút vũ nhục từ này. Hắn cũng nói không rõ các thứ đồ chơi hai bên đường rốt cuộc tính là gì, có một số chính là tùy ý đào cái địa động, bên trên trải chút lá cây; Còn có một số thì dùng gỗ nát vây quanh một mảnh đất, miễn cưỡng dùng chút vỏ đại thụ lợp cái trần nhà; càng có một số hơi chú ý, thoạt nhìn có chút bộ dáng giống ‘kiến trúc’, nhưng trình độ kiến trúc đó còn kém lều gia súc năm đó lúc Cơ Hạo ở Nam Hoang Hỏa Nha bộ nuôi gia súc.

Dù là các ‘Kiến trúc’ đơn sơ như thế, rất hiển nhiên đều là thủy yêu thực lực đủ cường đại mới có tư cách chiếm.

Chiến sĩ thủy yêu cường hãn ít nhất cũng cần thực lực tương đương với nhân tộc Đại Vu, mới có thể chiếm một tòa kiến trúc như vậy. Một số thanh âm rất kỳ quái đang không ngừng từ trong các kiến trúc đó truyền đến, trong một số địa động đang vang lên ‘Thùng thùng’, một số cái lều rách nát đang lắc lư khe khẽ.

Cơ Hạo tò mò phóng ra thần thức, muốn xem đám thủy yêu trong những cái lều đó đang làm gì.

Thần thức nhanh chóng quét khắp ‘Kiến trúc’ trong phạm vi trăm dặm, sau đó Cơ Hạo sắc mặt xám ngắt bịt mắt mình—— thật sự là mù mắt rồi, hắn quả thực không cách nào hình dung cảnh tượng hắn nhìn thấy.

Ngươi từng thấy cảnh tượng bạch tuộc yêu giống đực cùng thủy xà yêu triền miên chưa? Đuôi một con rắn cùng bảy tám cái xúc tu nhiệt tình qua lại!

Ngươi từng thấy trường hợp cá mập tu thành ‘mỹ nhân ngư’ cùng cá sấu yêu khí thế ngút trời khoanh mình đại chiến sao? Nửa thân trên ‘Mỹ nhân ngư’ kia đã tu thành hình người, nửa thân trên còn treo một cái đầu cá mập!

Ngươi từng thấy bảy tám quy yêu cùng ân cần hầu hạ một nữ yêu hải tinh tu thành chưa?

Cơ Hạo căn bản không có cách nào nói ra một màn hắn chứng kiến kia, hắn dùng sức vỗ đầu mình một cái, dùng linh hồn bí thuật trong ‘Diễn’ chi đạo loại, cứng rắn đem vài thứ mình vừa rồi chứng kiến triệt để lau đi.

Sau khi hoàn toàn quên đi các cảnh tượng đáng sợ đó, Cơ Hạo thở hổn hển một hơi, trầm mặt cắm đầu đi nhanh về phía trước.

Vừa đi, hắn vừa lẩm bẩm: “Tìm nơi yên tĩnh chút, hoàn cảnh tốt chút, không có ai quấy rầy!”

Hoành Hành, Viên Lực theo sát phía sau Cơ Hạo, nghe xong Cơ Hạo nói, bọn họ vội vàng mở to mắt nhìn quanh, nhưng thấy thế nào, doanh địa thủy yêu lộn xộn này không thể tìm được sân bãi Cơ Hạo cần.

Đi về phía trước mấy chục dặm, trong một cái lều cỏ cây ven đường đột nhiên có một cây yêu kỳ làm từ da cá bay lên. Một kiếm ngư yêu cầm đại kỳ kịch liệt vẫy, rống lớn: “Mấy con đĩ thối này, thiếu chút nữa lỡ việc của đại gia! Này, phía trước nhân tộc đánh nhau to, đại gia nơi này cần ba vạn người đi nghênh chiến! Chỉ cần huynh đệ xuất chiến, một người thưởng trước một cánh tay nhân tộc để gặm!”

Kiếm ngư yêu rống lớn: “Muốn ăn thịt người, theo đại gia đi! Ha, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ đã nói, trên chiến trường ngươi giết được người, một nửa máu thịt đều là của ngươi!”

“Chậc chậc, thịt người thơm ngào ngạt đó, ăn một miếng thịt người có thể gia tăng một mảng lớn tu vi đó! Các ngươi đám tiểu yêu quái này từng có lúc nào có duyên phận ăn thịt người chứ? Hì hì, đi theo đại gia đi, thịt người bao ăn no!”

Kiếm ngư yêu giơ cờ vẫy một phen, liền có lộn xộn bảy tám vạn tiểu yêu từ bốn phương tám hướng điên cuồng chạy tới, ngay sau đó kiếm ngư yêu hướng chiến trường Quỳ Môn phía trước chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.