Chương trước
Chương sau
Trước Quỳ Môn, trên mây đen Hắc Thủy Huyền Xà to như ngọn núi không nhúc nhích, con ngươi màu xanh lục lộ ra một tia trào phúng, lạnh lùng nhìn quả cầu quỷ hỏa Quỷ Xa Liệt phun ra.

Vừa rồi cái chết của Hắc Thủy Hào Hào chưa được đặt ở trong lòng Hắc Thủy Huyền Xà. Hắn quá nhiều con cháu, Hắc Thủy Hào Hào chỉ là một kẻ khá xuất sắc trong đó, đối với Hắc Thủy Huyền Xà thiên tính lạnh bạc mà nói, chỉ cần có thể bảo vệ Quỳ Môn, chết mất bao nhiêu con cháu cũng đáng giá.

Một đại hán đầu trọc làn da đen đạp sóng nước nhanh chóng lao ra, đối mặt quả cầu quỷ hỏa Quỷ Xa Liệt đánh ra, đại hán này lớn tiếng quát: “Người giết ngươi, là Hắc Thủy Hưu Hưu! Hắc, Hắc Thủy Hào Hào phế vật này thật vô dụng, sớm biết năm đó nên để ta nuốt hắn!”

Kêu một tiếng quái dị, Hắc Thủy Hưu Hưu há mồm, một vầng độc diễm đường kính mấy trượng, toàn thân xanh thẫm phun khói độc cuồn cuộn từ trong miệng hắn lao vút ra, bay vút trên không trung mấy chục dặm, hung hăng đánh vào trên quả cầu quỷ hỏa.

Độc khí hỏa cầu và quỷ hỏa cầu va chạm với nhau, hai bên xảy ra biến hóa quỷ dị bí ẩn, một quả cầu lửa màu u lam đường kính trăm trượng xuất hiện ở không trung, quả cầu lửa thiêu đốt mãnh liệt, không ngừng phát ra tiếng quỷ kêu khe khẽ, càng có lượng lớn khí độc gió lạnh không ngừng trào ra.

Quỷ Xa Liệt nheo mắt, hắn cười quái dị ‘Khặc khặc’, vung đôi tay lên không biết từ nơi nào rút ra một lá cờ phướn quỷ dị xương trắng làm cán, tóc người dệt thành. Trên mặt cờ tối như mực vẽ mấy trăm phù văn quỷ dị máu chảy đầm đìa, hai tay Quỷ Xa Liệtnắm cờ phướn cao mấy trượng hung hăng vẫy lên một cái, giữa không trung liền có một tiếng chim hót bén nhọn khó nghe đột nhiên vang lên.

‘Chi nhi ~ dát’!

Sau một tiếng chim hót, mảng lớn quỷ ảnh trắng bệch từ trong lá cờ phướntrào ra, vô số lệ quỷ khuôn mặt mơ hồ, toàn thân âm khí âm u như các ngôi sao băng màu trắng, gào thét xuyên qua hư không, hung hăng hướng Hắc Thủy Hưu Hưu phóng đi.

Trong pháo đài quỷ hỏa quấn quanh, vô số khô lâu ghép thành càng có mấy trăm thanh niên mặc bạch cốt giáp trụ, khuôn mặt trắng bệch đạp các loại vật cổ quái bay ra.

Cốt điểu, cốt thú, cốt long, càng có đủ loại đầu lâu lớn nhỏ không đồng nhất, hoặc dứt khoát là một khúc xương trắng, hoặc là một miếng da thật lớn không biết tên...

Âm phong thê lương, quỷ hỏa âm u, mấy trăm thanh niên Quỷ Xa nhất tộc xung phong ra, không nói một lời vung ra cờ phướn giống hệt trong tay Quỷ Xa Liệthung hăng vẫy lên, chợt nghe tiếng quỷ kêu ‘Hu hu’ phóng lên cao, vô số quỷ ảnh màu trắng rợp trời rợp đất hướng Quỳ Môn lao đi.

“Thanh thế thật lớn!” Hai người Cùng Tang Thánh, Hữu Sào Ngu nhìn nhau một cái, đồng thời cười lạnh thành tiếng.

Một luồng âm khí cực lạnh đột nhiên xông ra ở bên người Cơ Hạo, một cái bàn tay trắng bệch lặng yên không một tiếng động từ trong một mảng âm khí xám trắng phun ra, hung hăng chộp tới cổ Cơ Hạo.

Nếu là người thường, Đại Vu nhân tộc không tu nguyên thần, đơn thuần dựa vào thân thể mạnh mẽ tác chiến, nói không chừng đã bị một trảo bất thình lình chế trụ cổ. Nhưng Cơ Hạo lúc nào cũng đem thần thức phát ra bốn phía, tùy thời tùy chỗ giám thị tất cả gió thổi cỏ lay trong ngàn dặm bên người.

Bàn tay này vừa mới xuất hiện, Cơ Hạo đã phát hiện động tác của nó. Hắn ra vẻ không biết ngơ ngác nhìn về phía Quỳ Môn, ở lúc bàn tay kia sắp chạm đến cổ mình, Cơ Hạo đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trên cổ hắn một ngọn lửa màu vàng to bằng ngón cái cao hơn ba thước đột nhiên cháy lên.

Trong thần hồn không gian, Thái Dương đạo đài hai tay kết ấn, trong mắt lóe ra thần quang màu vàng, dốc hết toàn lực thúc dục Thái Dương Tinh Hỏa mạnh nhất Cơ Hạo hiện nay có thể nắm giữ.

Bàn tay trắng bệch thoáng cái đặt ngay ngắn ở trên vầng Thái Dương Tinh Hỏa này, đáng thương Thái Dương Tinh Hỏa thuần khiết thuần dương, chính là khắc tinh của tất cả quỷ vật, tất cả tai hoạ, bàn tay trắng bệch này vừa mới tiếp xúc ngọn lửa màu vàng trên cổ Cơ Hạo lao ra đã hừng hực cháy lên.

Một tiếng rú thảm rất thê lương, một thanh niên mặc trường bào đen sì, dùng tóc người bện thành, làn da trắng bệch như quỷ, dưới làn da hầu như trong suốt mơ hồ có vô số phù văn màu đen chậm rãi mấp máy điên cuồng vung vẩy tay phải hừng hực thiêu đốt, ở phía sau Cơ Hạo giống như bọ chó nhảy loạn cả lên.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, máu thịt bàn tay phải của thanh niên trong chớp mắt hóa thành tro bụi bay đi, chỉ để lại xương khớp trong suốt màu xám xịt.

Xương khớp thanh niên cũng không biết là dùng vu thuật quỷ bí cỡ nào rèn luyện qua, ở dưới Thái Dương Tinh Hỏa thiêu đốt, xương tay hắn giống như hồ dán cấp tốc mấp máy, trên đó không ngừng có một gương mặt vặn vẹo dữ tợn hiện lên. Gương mặt vặn vẹo này rú thảm khàn cả giọng, ở trong Thái Dương Tinh Hỏa không ngừng hóa thành các làn khói trắng tiêu tán.

Cũng chính là những gương mặt này không ngừng triệt tiêu Thái Dương Tinh Hỏa, do đó mới khiến xương tay thanh niên này chưa bị triệt để luyện hóa.

Cùng Tang Thánh, Hữu Sào Ngu đồng thời cười một tiếng quái dị.

Tự Văn Mệnh khẽ ho khan vài cái, đưa tay kéo tay áo Cơ Hạo: “Cơ Hạo à, đây là Quỷ Xa nhất tộc đại trưởng lão Quỷ Xa Thanh Thảo, ngươi cũng có thể gọi lão nhân gia Mị Thanh Thảo... Hắn chỉ là đùa giỡn với ngươi, thu lửa này đi!”

Tự Văn Mệnh đối với sự cổ quái trên người Cơ Hạo ít nhiều có chút hiểu biết. Cơ Hạo xuất thân Nam Hoang Hỏa Nha bộ, lúc ban đầu thi triển là lực lượng truyền thừa của Tam Túc Kim Ô nhất tộc, Kim Ô Thần Viêm đồng dạng đối với các loại tai hoạ có rất mạnh lực phá hoại.

Về sau tu vi Cơ Hạo tiến bộ lớn, Kim Ô Thần Viêm Cơ Hạo ban đầu nắm giữ đã tiến hóa thành Thái Dương Chân Hỏa càng thêm đáng sợ, uy lực càng mạnh.

Quỷ Xa Thanh Thảo tuy là đại trưởng lão Quỷ Xa nhất tộc, lão bất tử thuộc cùng cấp bậc với Cùng Tang Thánh, Hữu Sào Ngu, nhưng Thái Dương Chân Hỏa vừa lúc là khắc tinh các loại vu thuật bí pháp của Quỷ Xa nhất tộc. Quỷ Xa Thanh Thảo cậy già lên mặt muốn trêu đùa Cơ Hạo, kết quả đem mình bẫy cho mất hết mặt mũi!

Lấy thân phận của hắn, bị Cơ Hạo đả thương thành như vậy, nếu truyền ra mà nói, Mị Thanh Thảo cũng không cần gặp ai nữa.

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, vung tay phải lên, ngọn lửa màu vàng trên tay Quỷ Xa Thanh Thảo chợt tiêu tán. Quỷ Xa Thanh Thảo hít sâu một hơi, da thịt tay phải bị luyện hóa của hắn nhanh chóng trọng sinh, trong chớp mắt đã khôi phục bình thường.

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo!” Con ngươi trắng bệch của Quỷ Xa Thanh Thảo nhìn chằm chằm Cơ Hạo: “Tốt, lão tử nhớ kỹ ngươi!”

Hừ lạnh một tiếng, Quỷ Xa Thanh Thảo kiêu căng ngẩng đầu lên, quát lớn: “Văn Mệnh tiểu tôn tử, các ngươi mấy năm nay dãi nắng dầm mưa, cũng mệt mỏi không chịu được rồi nhỉ? Công lao của các ngươi lúc trước đã là đủ rồi, một chút công lao cuối cùng này, cứ giao cho chúng ta đi!”

Cười một tiếng quái dị, Quỷ Xa Thanh Thảo lạnh lùng nói: “Quỷ Xa nhất tộc chúng ta cũng là một thành viên nhân tộc, có người bắt nạt tới tận cửa, chúng ta tự nhiên không thể ngồi xem. Những tiểu yêu quái không ra làm sao kia, cứ giao cho bọn nhỏ trong tộc chúng ta đi!”

Quỷ Xa Thanh Thảo vừa dứt lời, Hữu Sào Ngu đã cười lớn bước một bước đến bên người Tự Văn Mệnh: “Đúng vậy, đúng vậy, Thanh Thảo trưởng lão nói rất đúng, Tự Văn Mệnh à, các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, công lao chung quy không thể đều bị các ngươi cướp sạch phải không?”

Không đợi Tự Văn Mệnh mở miệng, Cùng Tang Thánh ở bên cũng cười lên: “Không phải thế sao? Tự Văn Mệnh à, còn có Nghiêu Hầu Cơ Hạo, các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi! Người đâu, đưa mấy vị đại nhân đi nghỉ ngơi!”

Không cho Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh mở miệng, Cùng Tang thị, Hữu Sào thị, Quỷ Xa nhất tộc phân biệt có gần trăm tộc nhân ùa lên, đem Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh bao vây nhiều vòng.

Cơ Hạo nhìn Tự Văn Mệnh một cái.

Tư thế này, hai người bọn họ không dẫn người đi nghỉ ngơi mà nói, lão già ba tộc này thực sự sẽ ra tay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.