Thạch Long lão nhân rất mạnh.
Nhưng đối mặt Đế Thuấn, hắn một chiêu đã bại.
Làm thủ lĩnh ám vệ, phụ trách bảo tồn mồi lửa văn minh nhân tộc, thủ hộ nhân tộc truyền thừa, ám vệ nhất tộc mỗi người trên thân đều gánh vác linh hồn huyết thệ cực kỳ đáng sợ. Đế Thuấn chỉ đứng ở trước mặt Thạch Long lão nhân, mặc cho Thạch Long lão nhân toàn lực hướng hắn đánh một chiêu.
Đế Thuấn không mất một sợi lông, Thạch Long lão nhân hộc máu sụp đổ, bản mạng vu tinh ầm ầm tan rã, tứ chi bách hải thành phấn hết, chỉ còn lại có một ngụm bản mạng tinh khí cuối cùng miễn cưỡng chống, duy trì một đường sinh cơ của hắn.
“Lời thề máu này, quả nhiên là lợi hại. Lão phu, lão phu cân nhắc nhiều năm như vậy, dùng nhiều biện pháp như vậy, thế mà còn không chế trụ được nó.” Thạch Long lão nhân ngã bệt xuống đất, vừa hộc ngụm máu lớn, vừa nhìn Đế Thuấn cười thảm: “Ta thật ra, chỉ muốn sống tiếp, chút yêu cầu ấy, quá phận lắm sao?”
“Nếu có thể, ta cũng hy vọng lão ngài có thể tiếp tục sống sót. Làm người có trí tuệ nhất nhân tộc, chúng ta đều không muốn mất ngài.” Đế Thuấn quỳ một gối xuống ở bên người Thạch Long lão nhân, nâng dậy nửa thân trên của hắn, để hắn tựa chéo vào trên người mình.
Tay trái dán vào lưng Thạch Long lão nhân, Đế Thuấn đem bản mạng tinh huyết sinh khí của mình không ngừng rót vào trong cơ thể Thạch Long lão nhân, duy trì sức sống của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185105/chuong-1212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.