Chương trước
Chương sau
“Nếu có thuốc an thần ngưng hồn, ta đang cần một bộ.” Đế Thuấn không để ý vết máu khóe miệng, hướng Cơ Hạo cười khổ nói: “Gần đây hao tâm tổn sức quá độ, luôn cảm thấy trong đầu có cái thanh âm đang vang lên. Ta đang lo, như thế nào thu liễm tâm thần, đem thanh âm đó làm tan biến.”

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cơ Hạo một cái, Đế Thuấn trầm giọng nói: “Cho nên, gần đây ta không muốn quan tâm quá nhiều sự tình nữa... Nghiêu Hầu rộng lượng chút, bỏ qua cho tộc trưởng Phù Phong Vũ đi. Thiên hạ thái bình, nhân tộc mới có thể thái bình, mỗi người chúng ta mới có thể thái bình.”

Mười ngón Cơ Hạo như đoản kiếm cắm xuống chợt trở nên nhẹ nhàng như làn gió thổi. Hắn khẽ đỡ bả vai Đế Thuấn, ôn hòa cười nói: “Thì ra là thế, ngài thật sự cần nghỉ ngơi một phen thật tốt.”

Thằng cha chết tiệt này, hắn rõ ràng là đang cảnh cáo Cơ Hạo —— không sai, linh hồn Đế Thuấn chưa bị ta cắn nuốt hoàn toàn, ta đang nghĩ cách luyện hóa linh hồn của gã. Nếu Cơ Hạo dám vạch trần lai lịch hắn, hoặc là Cơ Hạo dám xuống tay với hắn, như vậy hắn sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn công kích linh hồn Đế Thuấn.

Như ý tứ một câu cuối cùng của hắn —— hắn có thể khiến người người không yên ổn. Mà ‘người người’ này, ám chỉ chính là Đế Thuấn.

Cho nên Cơ Hạo rất nhiệt tình đỡ bờ vai hắn, lấy ra một tấm khăn tay nhiệt tình thay hắn lau khô vết máu khóe miệng, càng nhiệt tình vô cùng gọi một đám thần tử nhân tộc nâng Đế Thuấn đi vào đại điện thảo luận chính sự.

Đế Thuấn ngồi xuống chính giữa đại điện, thở hổn hển nhìn qua rất mệt mỏi.

Rất hiển nhiên, Đế Thuấn liên tục hai lần phát động đánh trả, Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập thân thể hắn cũng bị tổn hại không nhỏ, hai lần hộc máu đều là bởi vì linh hồn lực bọn họ công kích lẫn nhau, tạo thành tổn thương đối với thân thể của Đế Thuấn.

Không thể cắn nuốt linh hồn Đế Thuấn, chỉ có thể đem gã trấn áp ở sâu trong thân thể, cái này đối với Vực Ngoại Thiên Ma xâm chiếm thân thể Đế Thuấn mà nói là một cái tai hoạ ngầm cực lớn, nhưng đối với Cơ Hạo mà nói đây đã là một cơ hội cứu ra Đế Thuấn, lại là một cái phiền toái khiến bản thân đau đầu.

Đám đông thần tử nhân tộc dựa theo thứ tự ngồi xuống, Cơ Hạo thì đứng ở trước mặt Đế Thuấn, đem các loại sự tình xảy ra sau khi mình dẫn theo liên quân các bộ tộc tới phương Bắc lần lượt nói ra. Đế Thuấn, Phù Phong Vũ còn có đám đông đại thần nhân tộc tập trung tinh thần lắng nghe hắn báo cáo, Đế Thuấn còn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, đưa tới đám đông người chú ý.

Nghe xong Cơ Hạo báo cáo, Đế Thuấn không khỏi vỗ tay cười to, trong mắt càng lóe ra ánh sáng lạ, không ngừng đánh giá cao thấp Cơ Hạo.

“Nghiêu Hầu quả nhiên một đường vất vả, không dễ dàng rồi, không dễ dàng rồi.” Đế Thuấn cười dị thường sáng lạn, Phù Phong Vũ cười nhạt như mây gió, một đám trọng thần nhân tộc thì nhìn Cơ Hạo giống như gặp quỷ.

Đều biết Cơ Hạo tiểu tử này là người Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh coi trọng, tương lai nếu là Tự Văn Mệnh kế thừa đại vị Nhân Hoàng, Cơ Hạo khẳng định sẽ là trọng thần tâm phúc của Tự Văn Mệnh, nhất định sẽ được trọng dụng.

Nhưng Cơ Hạo cũng quá trẻ, hắn tiến vào Bồ Phản mới được mấy năm? Hắn tiếp xúc vòng quyền lực trung tâm của nhân tộc mới được bao năm? Hắn thụ phong phong tước Nghiêu Bá, Nghiêu Hầu mới bao nhiêu thời gian? Các công lao hắn lập mấy năm nay, trước kia cũng không nhắc, hắn thế mà dám đánh cược với Da Ma La Gia Ám Nhật nhất tộc thần bí nhất, cường đại nhất trong mười hai vị chấp chính đại đế Ngu triều?

Đòi mạng là, tiểu tử này còn cược thắng!

Thắng được một đám chiến sĩ dị tộc tinh nhuệ dũng mãnh gan dạ rồi còn chưa tính, hắn thế mà thắng được một vị cao thủ cấp Vu Thần?

Các đời tổ tiên nhân tộc tại thượng, đó không phải Vu Đế, lại càng không phải cao thủ cấp Vu Vương, mà là một vị đại năng cấp Vu Thần đó! Hiện tại nhân tộc tính đâu ra đấy, Vu Thần có được toàn bộ uy năng của Vu Thần, có thể tự do hành tẩu bên ngoài mới được mấy người?

Thần tử nhân tộc ở đây, bộ tộc, thị tộc cùng bộ lạc phía sau bọn họ, chín chín phần trăm bộ tộc không có Vu Thần tọa trấn.

Cơ Hạo vẻn vẹn một thằng nhỏ từ Kim Ô bộ nho nhỏ của Nam Hoang đi ra, ở Nghiêu Sơn thành lập một cái lãnh địa thực lực bình thường, dựa vào tộc nhân Kim Ô bộ, thành lập một cái thị tộc mới có quy mô... Hắn làm sao đột nhiên có một vị thủ hạ cấp Vu Thần?

Một đám thần tử nhân tộc cáo già nhìn nhau một cái, vụng trộm đánh mắt.

Bọn họ tựa như đều đã nghĩ thông, vì sao Cơ Hạo dám ở cửa đại điện thảo luận chính sự đánh Phù Phong Vũ, giết chết vài hộ vệ của lão. Các thần tử nhân tộc này để tay lên ngực tự hỏi, nếu trong tộc bọn họ có thể có lão tổ cấp Vu Thần tọa trấn, bọn họ cũng dám làm như vậy.

“Đại năng dị tộc Nhật Nguyệt cảnh đó!” Đế Thuấn nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn nhìn Cơ Hạo ôn tồn hòa khí hỏi: “Đại năng như thế, ngươi dẫn hắn trở về Bồ Phản hay không?”

Cơ Hạo lắc lắc đầu, nói rất dứt khoát: “Ta đem hắn để lại chỗ thành trại, dù sao... áp lực bọn họ kế tiếp đối mặt sẽ rất lớn, cho nên, ta bảo hắn ở lại trong thành trại giúp đỡ. Đụng phải nhân vật đại năng trong thủy yêu, hắn cũng có thể kịp thời ra tay đem chúng chém giết.”

Ánh mắt Đế Thuấn lóe lên một phen, chậm rãi gật đầu: “Như thế, rất tốt. Nhân tộc ta có thanh niên tuấn ngạn như Nghiêu Hầu, cho dù gặp phải tai kiếp lũ lụt, ngô cũng không lo lắng nữa. Ha ha, nghe xong Nghiêu Hầu nói, lòng dạ ta đột nhiên rất sung sướng!”

Một đám thần tử nhân tộc cũng cười lên ‘Ha ha’, bộ dáng thoạt nhìn đều rất vui mừng. Chỉ là rất rõ ràng, những người đối đầu với Cơ Hạo, ví dụ như nói Công Tôn Kiếm, ví dụ như nói Toại Nhân Viêm, ánh mắt bọn họ đã trở nên rất phức tạp.

“Ngài nhất định phải bảo trọng thân thể!” Cơ Hạo nheo mắt nhìn Đế Thuấn mặt đầy ý cười, như có chút ám chỉ nói: “Nạn lũ trước mặt, ngài là rường cột nhân tộc chúng ta, ngài nếu có gì... Cho dù lên trời xuống đất, ta cũng phải đem người khiến ngài bị thương đánh cho hồn phi phách tán.”

Sắc mặt Phù Phong Vũ khẽ giật giật, Đế Thuấn nheo mắt, thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái.

“Các vị, tạm thời lui ra đi, ta nơi này có một số việc, cần thương lượng riêng với Nghiêu Hầu.” Đế Thuấn đột nhiên mở miệng, không cho phép nghi ngờ phất phất tay.

Một đám thần tử nhân tộc đồng thời nhìn về phía Đế Thuấn, sau đó nhanh chóng nhìn Cơ Hạo một cái. Bọn họ không nói lời nào đứng dậy, dưới chân không có bất cứ thanh âm nào đi ra khỏi đại điện thảo luận chính sự, sau đó do Phù Phong Vũ tự mình đóng lại cửa chính của đại điện thảo luận chính sự.

Ánh mặt trời Bàn Giả thái dương từ khe cửa chui vào, làm nền cho ánh sáng trong đại điện càng thêm ảm đạm.

Ánh mặt trời chui vào qua khe cửa như đao, vừa lúc cắt trên lưng Cơ Hạo, vầng sáng khuếch tán ra, ở trên người Cơ Hạo được khảm một tầng viền vàng.

Kinh ngạc nhìn thoáng qua Đế Thuấn, Cơ Hạo đột nhiên thở dài một hơi: “Diễn trò thực mệt, đặc biệt là thời điểm ta muốn giết chết ngươi, lại phải diễn trò với ngươi. Xưng hô như thế nào?”

Vẻ mặt Đế Thuấn chợt trở nên dị thường dữ tợn, như một con rắn độc nấp trong bụi cỏ, đang chuẩn bị vồ về phía con mồi, trên mặt hắn có một tầng hào quang quỷ bí từ từ sinh ra. Hắn thâm trầm nhìn Cơ Hạo, nói từng chữ một: “Ngươi có thể gọi ta Ảnh tôn... Ngươi vừa rồi nói, nếu là ta làm bị thương tiểu gia hỏa này, ngươi muốn đem ta đánh cho hồn phi phách tán? Ngươi đang uy hiếp bản tôn? Ngươi sợ là không biết lai lịch của bản tôn!”

“Vực Ngoại Thiên Ma sao, có gì đặc biệt hơn người?” Cơ Hạo lạnh nhạt nhìn Đế Thuấn: “Ngươi quen Hà tôn với Ngọc tôn không? Bọn họ chết ở trên tay của ta!”

Thân thể Đế Thuấn kịch liệt giật một cái, mang theo sự kinh hãi rất lớn nhìn về phía Cơ Hạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.