Chương trước
Chương sau
Đám Vực Ngoại Thiên Ma kia, ngay cả bồ đề phân thân của Mộc đạo nhân cũng dám chiếm đoạt, Vực Ngoại Thiên Ma ngay cả bản thể Xi Vưu đời thứ nhất thật sự bất tử bất hủ cũng dám chiếm!

Cơ Hạo lại nhớ tới sau khi đem đám Vực Ngoại Thiên Ma đó luyện hóa, hắn có thể nhận được lợi ích thật lớn.

Lập tức Cơ Hạo cười ha ha bước ngang một bước, vừa vặn chắn trước mặt lão nhân đầu bạc, nghiêm nghị hướng lão nhân đầu bạc chắp tay hành một lễ: “Ồ, vị lão gia tử này tính nóng quá? Làm sao? Là con trai đã chết, hay là con dâu theo người ta? Tính nóng như vậy, bên ngoài đầy trời đầy đất đều là nước, sao lại không đi đem cái đầu ngâm một chút, giảm nhiệt?”

Lời Cơ Hạo nói được ác độc đến cực điểm, lão nhân đầu bạc và mấy chục vị hộ vệ phía sau nháy mắt đều trợn tròn mắt.

Bọn họ sửng sốt chốc lát, khuôn mặt già hiền lành ôn hòa của lão nhân đầu bạc khẽ giật giật, mặt âm trầm lớn tiếng quát: “Ngươi là trẻ con nhà ai? Sao dám...”

Cơ Hạo đưa tay cho một bạt tai.

Nếu thật sự là lão nhân nhân tộc, Cơ Hạo quả quyết sẽ không cuồng vọng vô lễ như thế. Nhưng đây đã là một Vực Ngoại Thiên Ma, như vậy Cơ Hạo lúc động thủ hoàn toàn không có bất cứ áp lực tâm lý nào, thậm chí cảm thấy một tia khoái ý.

Một bạt tai vô cùng đơn giản vả tới, trong mắt lão nhân lóe ra ánh sáng kỳ lạ năm màu. Hắn thấy rõ động tác của Cơ Hạo, nhưng thân thể hắn căn bản không phản ứng kịp, hoàn toàn không tránh được.

Trong mắt mấy vị hộ vệ phía sau hắn cũng là kỳ quang năm màu chợt sáng lên, bọn họ cũng đều rõ ràng thấy được cả quá trình Cơ Hạo ra tay, thậm chí bọn họ có thể nhìn thấy hình ảnh tinh tế bàn tay Cơ Hạo phá vỡ không khí, đem mấy chục hạt tro bụi lơ lửng trong không khí đập vỡ.

Nhìn thấy rồi, bọn họ cũng không kịp phản ứng, thân thể bọn họ căn bản theo không kịp động tác của Cơ Hạo.

Vang một tiếng thanh thúy, đầu lão nhân hướng một bên vung mạnh lên, nửa bên gò má lõm xuống thật sâu, cái miệng của hắn há hốc, răng trong mồm trộn lẫn máu phun ra, còn chưa chờ răng rơi xuống đất, chợt nghe tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’, toàn bộ răng đều bị chấn thành phấn.

Nay Cơ Hạo đã không phải ngày xưa có thể so sánh, hắn ngưng tụ đại nhật nguyên thần, càng có ba đạo thể thái âm, thái dương cùng hủy diệt pháp tắc bước đầu ngưng tụ thành hình, đạo hạnh cảnh giới của hắn đã có thể so với nhân tộc Vu Thần cảnh, cũng chính là tiêu chuẩn Nhật Nguyệt cảnh của dị tộc.

Nhưng càng đáng sợ hơn là lực lượng thân thể của hắn, giọt hỗn độn tinh huyết từ trong Thần Nguyên trì của thiên đình chảy ra sau khi dung nhập trái tim Cơ Hạo, nay máu trong cơ thể Cơ Hạo đổi hết thành máu hỗn độn, lục phủ ngũ tạng hắn cũng ở dưới máu hỗn độn tẩm bổ đã xảy ra biến hóa kỳ dị, lực lượng thân thể hắn đã sớm vượt qua đỉnh phong Vu Đế, thật sự đạt tới cảnh giới Vu Thần.

Một chưởng này Cơ Hạo thật ra không dùng bao nhiêu khí lực, hắn còn rất cẩn thận thu hồi đại bộ phận lực lượng.

Nhưng thân thể lão nhân vẫn bay lên không, thân thể ở không trung xoay tròn quái dị, cái đầu bị tàn phá kéo đi, như con quay xoay tròn bay ra. ‘Thùng’ một tiếng trầm nặng, lão nhân vừa hộc máu vừa bay ra xa mấy trăm trượng, va đầu đánh vào trên một cây đại thụ, khiến cây đại thụ đó gãy thành hai đoạn, lúc này mới nặng trịch rơi xuống đất.

Một đám hộ vệ hỗn loạn hướng lão nhân lao đi, mấy tên hộ vệ khàn giọng thét chói tai, chửi rủa như cha mẹ chết.

Vừa rồi vài tên hộ vệ trong mắt hiện lên kỳ quang năm màu đồng thời rút bội kiếm, không nói một lời hướng chỗ yếu hại quanh thân Cơ Hạo đâm tới. Kiếm thế của bọn họ uyển chuyển linh động, trên lưỡi kiếm mơ hồ có mây khói màu sắc rực rỡ lóe lên, nháy mắt xuất kiếm, trong không khí thậm chí có một làn hương ấm áp ngọt ngào tràn ngập ra.

“Chiến sĩ nhân tộc không có khả năng có kiếm pháp khéo léo tuyệt vời như vậy, trên lưỡi kiếm của bọn họ chỉ có thể có mùi máu tươi, mà không có bất cứ hương thơm nào!” Thân thể Cơ Hạo hung hăng lao về phía trước, thân thể mạnh mẽ húc mạnh vào trên mấy thanh trường kiếm.

Trên trường kiếm tạo hình dày nặng sáng lên từng cái phù văn chói mắt, vang ‘Rắc rắc’ vài tiếng, trường kiếm chịu không nổi lực lượng va chạm của Cơ Hạo vỡ vụn từng tấc một. Cơ Hạo lao tới bên cạnh mấy tên hộ vệ, tay phải kéo các dải tàn ảnh, rất sạch sẽ lưu loát cho bọn họ mỗi người một quyền.

Trong mắt mấy tên hộ vệ một lần nữa sáng lên kỳ quang năm màu, bọn hắn một lần nữa thấy rõ động tác của Cơ Hạo, nhưng bọn hắn vẫn chưa thể tránh được nắm đấm của Cơ Hạo.

Giáp trụ hoàn mỹ trên thân bọn hắn bị một quyền phá vỡ, quyền kình khủng bố như bạo lôi bùng nổ trong cơ thể bọn hắn, đám đông chiến sĩ nhân tộc trước cửa đại điện thảo luận chính sự kinh hãi nhìn thấy —— mấy tên hộ vệ thực lực mơ hồ đạt tới Vu Đế cảnh này thế mà nổ thành thịt nát bắn đầy trời, một mảng lớn sương mù máu phun ra xa mấy chục trượng, rải đầy đất đỏ bừng.

“Nghiêu Hầu dừng tay!” Một tướng lĩnh nhân tộc lão thành ổn trọng lao ra, ôm cánh tay Cơ Hạo. Hắn kinh hoàng kêu lên: “Vị này là tộc trưởng Phù Phong bộ Phù Phong Vũ đại nhân... Hắn là phụng mệnh Đế Thuấn, từ xa vạn dặm thống soái quân đội đến Bồ Phản nghe điều dụng.”

“Nghiêu Hầu, Nghiêu Hầu, nếu Phù Phong đại nhân có bất cứ chỗ nào mạo phạm, còn xin xem ở trên mặt mũi Đế Thuấn, đừng xuống tay độc ác lần nữa!” Tướng lĩnh nhân tộc này khàn giọng gầm rú, đem lai lịch Phù Phong Vũ dồn dập nói liên tục, đau khổ cầu xin Cơ Hạo tuyệt đối đừng đánh chết Phù Phong Vũ.

Phù Phong Vũ nửa bên đầu cũng lõm xuống ở dưới mấy tên hộ vệ nâng thở hổn hển đứng dậy. Hắn rít gào một tiếng trầm thấp, tinh huyết khổng lồ trong cơ thể nhanh chóng ùa vào vết thương, xương vỡ vụn khép lại, máu thịt tan rã mọc ra, răng bị rụng mọc lại.

Trong nháy mắt ngắn ngủn, Phù Phong Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu, trên mặt không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào bị thương nữa.

Mặt âm trầm, Phù Phong Vũ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, lạnh giọng nói: “Nghiêu Hầu... Cơ Hạo? Khó trách uy phong lớn như vậy, lão phu chẳng qua là hơi có một câu mạo phạm, ngươi đã xuống tay độc ác giết người! Ở trước đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, trước mặt Đế Thuấn, ngươi dám giết người? Ngươi còn đem luật pháp liên minh bộ lạc nhân tộc để vào mắt không?”

Cơ Hạo nhìn Phù Phong Vũ, đột nhiên mỉm cười: “Ngươi xác định, ta giết là người?”

Con ngươi Phù Phong Vũ cùng mấy hộ vệ bên người hắn chợt co rụt lại, mấy chục tên hộ vệ khác không rõ, ai cũng tức giận xông lên, chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát mắng. Cho dù Cơ Hạo là Nghiêu Hầu, cho dù vô luận quyền thế hay thực lực Cơ Hạo đều hơn xa các hộ vệ nhân tộc bình thường, nhưng bọn hắn không có chút khiếp đảm ưỡn ngực hướng Cơ Hạo ép lên, mồm năm miệng mười lớn tiếng quát mắng, muốn đòi một cái lẽ phải cho ‘tộc nhân’ bị giết của mình.

Đối mặt Vực Ngoại Thiên Ma, Cơ Hạo mới mặc kệ thân phận của hắn, ngang nhiên xuống tay nặng.

Nhưng đối mặt các nhân tộc chiến sĩ hẳn hoi, đối mặt bọn họ nghìn người chỉ vào, Cơ Hạo chỉ có thể chật vật lui về phía sau từng bước một.

Chợt, thanh âm Đế Thuấn truyền tới: “Cãi nhau làm gì? Nạn lũ trước mặt, nhân tộc ta nên đồng lòng hợp sức cùng vượt cửa ải khó khăn mới đúng, các ngươi vì sao ở nơi đây tùy ý tranh cãi ầm ĩ?”

Mấy chục tên hộ vệ nhân tộc vội vàng buông tay, kính cẩn gập người hành lễ.

Cơ Hạo xoay người, liền thấy Đế Thuấn ở dưới mấy chục tên trọng thần nhân tộc vây quanh, đang đứng ở cửa đại điện thảo luận chính sự, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bên này.

‘Ánh mắt lạnh lẽo’? Cơ Hạo ngây dại, Đế Thuấn ngày xưa cho người ta cảm giác nhiều nhất là uy nghiêm đoan trang, nào từng cho người ta cảm giác ‘sát khí lạnh lẽo’?

Nhìn kỹ, thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, một sự khủng bố rất lớn từ trong lòng sinh ra!

Trong mắt gã Đế Thuấn này, thế mà cũng có các tia kỳ quang năm màu lóe lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.