Bùn cát đáy thủy nhãn bay lên, dòng nước trở nên đục ngầu dị thường.
Giữa vô số bùn cát bay múa, một con Vực so với hạt cát còn nhỏ hơn trăm ngàn lần lơ lửng trong cát bụi, nheo mắt nhìn chằm chằm đám người Cơ Hạo. Thanh âm Vực tổ khàn khàn quái dị, không ngừng từ trong mồm con Vực nho nhỏ này truyền đến.
“Được, một đám ăn cây táo, rào cây sung, mỗi đứa đều tìm được chỗ dựa tốt. Hàng Long đạo nhân, Phục Hổ đạo nhân, hai gã này năm đó lão tổ ta cũng có nghe nói. Được lắm, thật sự được lắm.”
“Nhưng thật tốt, đánh, đánh tới chết đi, chỗ dựa của các ngươi quá cứng rắn, lão tổ ta không thể trêu vào, trừ phi các đời Cộng Công thuận lợi quay về, nếu không Cộng Công nhất mạch cũng không thể trêu vào các ngươi. Đánh, đánh tới chết đi, các ngươi đánh chết hai ba người ngay tại chỗ, vậy mới gọi là náo nhiệt.”
Hàng Long đạo nhân cưỡi hắc long, cầm bạch kiếm; Phục Hổ đạo nhân cưỡi bạch hổ, cầm hắc đao.
Đỉnh đầu hai người đều lơ lửng một cái bồ đoàn màu tím, không ngừng phóng ra các luồng ánh sáng màu tím hóa thành dòng xoáy chảy xiết bảo vệ quanh thân. Trong ánh sáng tím mơ hồ có các tia ánh sáng công đức lóe lên, rất hiển nhiên hai vị này làm hảo sự cứu người khổ nạn không ít.
“Sư đệ cẩn thận, bảo kiếm trong tay thằng nhãi này dị thường sắc bén.” Hàng Long đạo nhân nghiêm nghị nhìn thoáng qua Thái Cực Thần Phong, từ trong tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185043/chuong-1181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.