Chương trước
Chương sau
Thủy yêu đại quân lộn xộn, như ruồi bọ không đầu vây công thành trại của Cơ Hạo gần một tháng, rốt cuộc đã khôi phục trật tự.

Mấy trăm cự yêu không cam lòng xa xa hướng tới thành trại rít gào vài tiếng, vô số tiểu yêu hình thù kỳ quái đạp trên sóng nước dùng hết ô ngôn uế ngữ ân cần thăm hỏi thân quyến của Cơ Hạo một phen, theo tiếng trống nặng nề, thủy yêu đại quân một lần nữa chỉnh đốn đội ngũ, cuồn cuộn hướng nam bước đi.

Một mũi chiến sĩ nhân tộc giáp đen kia cưỡi ở trên lưng cá chép lớn một sừng, nổi trên mặt nước xa xa, sắc mặt ai cũng lạnh lùng âm hiểm nhìn bên này.

Cơ Hạo đứng trên tường thành, vẻ mặt cũng lạnh lùng nghiêm túc nhìn đối phương.

Tướng lĩnh lĩnh quân chi tinh nhuệ giáp đen này, rất nhiều người trong thành trại đều biết hắn, Bắc Hoang Long Lý bộ chiến sĩ thủ lĩnh Mông Đạt, ở Bồ Phản cũng coi như là dũng tướng có chút danh tiếng.

Trận lũ lớn này cho đến nay, các nơi đều là thủy yêu làm loạn, còn chưa có bộ lạc nhân tộc Bắc Hoang từng chính thức lộ diện. Hôm nay Mông Đạt công khai xuất hiện trước mặt Cơ Hạo, hơn nữa hắn còn đem thủy yêu đại quân hỗn loạn chỉnh đốn gọn gàng ngăn nắp, bắt bọn chúng tiếp tục nam hạ.

“Đây là xé rách da mặt!” Phong Hành đứng bên người Cơ Hạo, nóng lòng muốn thử nói: “Lũ ngu xuẩn Bắc Hoang, bọn hắn đây là khăng khăng một mực theo Cộng Công thị rồi, đây là thật sự xé rách da mặt... Để ta cho hắn một mũi tên?”

Cơ Hạo chậm rãi gật đầu, hắn rút ra một mũi Lang Nha Đột, hai tay cầm thân mũi tên, từng luồng ánh sáng màu vàng như vàng lỏng hòa tan, ‘Ồ ồ’ rót vào thân mũi tên. Trên thân mũi tên toàn thân màu bạc trắng nhanh chóng xuất hiện hoa văn màu vàng, từng mảng hoa văn màu vàng hình dạng như cánh chim dần dần sáng lên, rất nhanh cả mũi tên đều biến thành màu vàng ròng.

Một luồng nhiệt lực đáng sợ từ trên mũi tên phát ra, Cơ Hạo đem mũi tên đưa cho Phong Hành.

Phong Hành nhe răng trợn mắt tiếp nhận mũi tên, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, thân tên thiêu đốt bàn tay hắn, lấy thực lực chính thức bước vào Vu Đế cảnh của Phong Hành, lòng bàn tay hắn cũng bị đốt tới mức lượn lờ khói, trong không khí nhanh chóng tràn ngập một mùi khét của thịt nướng.

Trưởng lão cùng tướng lĩnh các bộ lạc ở bên kinh hãi nhìn về phía Cơ Hạo.

Cơ Hạo chỉ hướng bên trong một mũi tên rót vào một bộ phận vu lực mà thôi, mũi tên đó lại có thể làm bỏng bàn tay Vu Đế?

Đào Sát thấp giọng lẩm bẩm: “Tiểu tử này, quả thực là quái vật, hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Tôn tử nhỏ nhất của lão tử cũng lớn hơn hắn mười mấy tuổi... Không lẽ, hắn đã bước vào Vu Thần cảnh? Không có đạo lý này!”

“Đau!” Phong Hành bị thân tên nóng cháy làm bỏng thấp giọng kêu đau, hắn vội đem mũi tên đặt lên trên dây cung, vận vu lực toàn thân rót vào thần cung, chậm rãi đem trường cung kéo căng.

Một tiếng sói tru phóng lên cao, Lang Nha Đột màu vàng mang theo một luồng sáng màu vàng mãnh liệt lao về phía trước.

Mông Đạt cách tường thành có ba mươi mấy dặm, Lang Nha Đột do Phong Hành bắn ra chỉ chợt lóe đã tới trước mặt Mông Đạt. Cũng không biết Phong Hành sử dụng kỹ thuật bắn tên cổ quái nào, khi mũi tên đến trước ngực Mông Đạt, đột nhiên có một mảng gió mạnh màu xanh thổi ra, mũi tên chợt nổi lên mấy chục cái tàn ảnh.

Mấy chục tiễn ảnh, lại chỉ có một cái bóng là thực thể.

Mông Đạt cũng là thực lực cấp Vu Đế, nhưng Đại Vu nhân tộc không tu nguyên thần, cho dù Vu Đế cũng không có năng lực phóng thần thức ra ngoài, hắn chỉ có thể dùng mắt thường phân biệt thật giả của những tiễn ảnh đó.

Rống giận một tiếng, tay trái Mông Đạt chợt giơ lên một tấm khiên tròn, tay phải vung một thanh Phân Thủy Thứ (gai có tác dụng tách dòng nước) dài sáu thước hướng về mấy chục tiễn ảnh hung hăng đập một phát.

Tiễn ảnh màu xanh ầm ầm vỡ nát, toàn bộ tiễn ảnh đều là hư ảnh, không có một cái bóng nào là thực thể. Mông Đạt ngẩn ngơ, tay trái hắn đột nhiên run lên, tấm khiên tròn đã tạo nên một mảng sóng nước màu đen bị một mũi tên đục thủng, mũi tên bắn thủng tay trái cầm khiên của hắn, hung hăng cắm vào ngực hắn.

Trên giáp trụ màu đen trên người kéo dài dựng lên những tầng sóng nước, gắt gao ngăn cản Lang Nha Đột đâm giết.

Thái dương tinh hỏa Cơ Hạo rót vào mũi tên ầm ầm bùng nổ, một mảng lửa màu vàng thổi quét không gian phạm vi vài dặm. Mông Đạt rú thảm một tiếng, giáp trụ trên người hắn nháy mắt khí hoá, nửa bên thân thể bị đốt thành tro, thân thể tàn tạ tru lên thê lương bay về phía sau mấy chục dặm, hắt ra một mảng lớn máu tươi chật vật hướng phía nam chạy trốn.

Hơn vạn hắc giáp tinh nhuệ Mông Đạt mang đến có hơn một nửa bị ngọn lửa màu vàng bao trùm, giáp trụ trên người bọn họ thua xa trọng giáp trên người Mông Đạt, năm sáu ngàn hắc giáp tinh nhuệ ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, đã ở trong ánh lửa hóa thành những làn khói.

“Rút lui!”

Mông Đạt điên cuồng chạy trốn thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên vết thương của hắn vô số mầm thịt cấp tốc mấp máy, hắn dốc hết toàn lực thúc dục tinh huyết muốn chữa trị thương thế, nhưng các luồng thái dương tinh hỏa dinh dính bám vào trên vết thương của hắn, bao nhiêu mầm thịt sinh ra đều bị đốt thành tro bụi, thương thế không thấy chuyển biến tốt chút nào ngược lại trở nên càng thêm đáng sợ, đã uy hiếp đến tính mạng Mông Đạt.

“Chạy, chạy mau!”

Mông Đạt trong cơn kinh hoảng lớn tiếng kêu rên, tàn binh dưới trướng hắn vội vã thúc dục vật cưỡi, mấy ngàn con cá chép lớn một sừng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, nhanh chóng lặn xuống nước, mang theo các làn sóng lăn tăn hướng phía nam chạy trốn.

Đại quân thủy yêu cuồn cuộn không nhìn thành trại thêm một cái nào nữa, bọn chúng rời khỏi thành trại xa xa, không ngừng hướng phía nam xuất phát.

Trong lòng Cơ Hạo và mọi người đều biết rõ, đại quân thủy yêu đi về phía nam, bọn chúng sẽ gia nhập thủy yêu chiếm cứ thủy phủ các dòng sông, điên cuồng tập kích đại quân nhân tộc trị thủy.

Chỉ cần nước lũ không rút đi, con dân nhân tộc cũng chỉ có thể bị vây ở trong không gian nhỏ hẹp kéo dài hơi tàn, nguyên khí nhân tộc sẽ bị mài mòn đi từng tấc một. Sau khi nhân tộc suy yếu đến mức tận cùng, Cộng Công thị không cần tốn nhiều sức là có thể khiến nhân tộc luân hãm thành nô lệ.

Không thể để đại quân thủy yêu không kiêng nể gì nam hạ tiếp viện, phải nghĩ cách đem bọn chúng ràng buộc ở phương Bắc.

Cơ Hạo cùng một đám trưởng lão, tướng lĩnh bộ tộc phân biệt quay lại doanh trại, thấp thỏm lo âu lâm vào trong trầm tư.

Long Huyết Túy đã không còn hiệu quả, cũng không biết Cộng Công thị hứa hẹn cho những cự yêu kia lợi ích thế nào, đám cự yêu đó cố nén dụ hoặc cường đại của Long Huyết Túy, mắt không chớp lấy một cái hướng nam xuất phát. Ở dưới sự khống chế của các cự yêu, đám tiểu yêu chưa có bao nhiêu linh trí hoàn toàn không có năng lực tự chủ, ngay cả một con tôm nhỏ cũng không nhìn Long Huyết Túy thêm một cái nào nữa.

Ngồi xếp bằng trong trung quân đại trướng, Cơ Hạo lẩm bẩm: “Buông ra quân đội, dã chiến với lũ thủy yêu?”

Rất nhanh, Cơ Hạo liền lắc lắc đầu, ở trên làn nước mênh mông triển khai quân trận đại chiến với đại quân thủy yêu, chịu thiệt khẳng định là nhân tộc. Hơn nữa số lượng thủy yêu quá nhiều, đại quân nhân tộc mới bao nhiêu người? Không còn Bàn Cổ Thủ Hộ Đại Trận bảo hộ, nhân tộc phải tử thương bao nhiêu chiến sĩ?

Nhưng chỉ một tòa thành trại, căn bản không đủ để phong tỏa thông đạo nam hạ của thủy yêu.

Cơ Hạo cau mày, lâm vào trong trầm tư.

Rèm đại trướng bị người ta đẩy ra, Vũ Mục tròn xoe, múp míp thịt thở hổn hển đi đến, ‘keng’ một tiếng đem cái nồi sắt to của hắn ném xuống đất, rất gian nan hướng Cơ Hạo hơi khom lưng hành một lễ.

“Cơ Hạo, để ta thử chút đi!”

Cơ Hạo ngẩng đầu, nhìn Vũ Mục ngạc nhiên nói: “Thử cái gì?”

“Một giọt ‘Thiên Tai’ kia!” Vũ Mục nghiêm túc nói: “Nếu nó quả thật là ôn độc mà nói, vậy để ta thử xem! Có lẽ, ta có thể khống chế nó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.