Cạnh Bàn Cổ Thủ Hộ đại trận, một đạo hỗn độn chi khí tự do tràn ra, hóa thành một sợi dây thừng chụp ở bên hông Viên Lực. Vài tên vu tế tuổi già sức yếu ngồi một bên, nheo con mắt tam giác vẻ mặt u ám theo dõi hắn.
Mệnh lệnh của Cơ Hạo rất rõ, Viên Lực nếu có chút dị động, chỉ cần hắn có bất cứ dấu hiệu nào muốn đào tẩu, các vu tế này có thể lập tức hạ tử thủ. Mấy lão vu tế đều tinh thông vu chú thuật, bọn họ đã để lại vu chú lời dẫn ở trên người Viên Lực, chỉ cần tâm niệm khẽ động liền có thể kích phát.
Viên Lực uể oải ngồi dưới đất, phẫn nộ đánh giá động tĩnh xung quanh.
Doanh trại chỉnh tề đối với Viên Lực không có bất cứ lực hấp dẫn gì, rất nhanh lực chú của hắn ý đã đặt hết ở trên Bàn Cổ Chung. Tuy không biết lai lịch Bàn Cổ Chung, nhưng khí tức hồng hoang phong cách cổ xưa của Bàn Cổ Chung hấp dẫn hắn thật sâu.
“Bảo bối tốt đấy, thật sự là bảo bối tốt, cho dù lão hầu tử cha ta, trên người lão cũng không có bảo bối này!” Viên Lực nhìn chằm chằm Bàn Cổ Chung không chớp mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đánh thua thì phải chịu phục, hàng hắn cũng được... Xem tình hình này, ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu... theo Nghiêu Hầu, vừa lúc xem xem đám huynh đệ vô liêm sỉ kia đều là chết như thế nào!”
Tiếng bước chân ‘Thùng thùng’ truyền đến, Hoành Hành mang theo một vại rượu cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184914/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.