“Còn nhỏ tuổi, sao lại xuống tay vô sỉ như thế?”
Bị Cơ Hạo một cước đạp bay, Vô Chi Kỳ vạn phần căm tức nhảy dựng lên, chỉ vào Cơ Hạo chửi ầm lên một trận.
“Vô sỉ? Còn có vô sỉ hơn nữa, kiến thức không?”
Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ một tiếng, tay phải tùy tay điểm một cái, pháp ấn Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh lặng lẽ phát động, một vũng nước bùn phía sau Vô Chi Kỳ đột nhiên ‘Xẹt’ hóa thành một cây gai đất cực kỳ sắc bén, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng mông đít hắn đâm nhanh tới.
Vô Chi Kỳ chỉ cảm thấy phía sau ập tới một luồng khí lạnh, hắn một lần nữa xuất phát từ bản năng thân thể nhoáng lên một cái, một lần nữa đem thân thể dời ngang một thước.
Gai đất sắc bén, mang theo vô số gai ngược thật nhỏ cọ sát đùi Vô Chi Kỳ xẹt qua, ‘Phập’ một phát giật xuống trên đùi hắn một khối thật lớn. Vô Chi Kỳ nhìn vô số tia sáng lạnh nhỏ bé trên cái gai đất đó, trên trán không ngừng chảy xuống các dòng mồ hôi lạnh.
“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, nam nhi Nam Hoang các ngươi dũng mãnh gan dạ thẳng thắn nhất, sao lại có ngươi tên quái thai âm hiểm độc ác, không từ thủ đoạn như vậy?”
Vô Chi Kỳ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, hắn dám dùng đầu của hắn thề, hắn sống nhiều năm như vậy, từng va vào vô số anh hùng hảo hán Nam Hoang, nhưng chưa từng có một chiến sĩ Nam Hoang có thể vô sỉ như Cơ Hạo, hơn nữa còn vô sỉ nham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184873/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.