Cơ Hạo đứng ở đỉnh Thái Dương Thần Tháp, cười ha ha nhìn đám người bận rộn.
Hắn cảm giác nguyên thần của mình đặc biệt hoạt bát, đặc biệt linh động, mỗi tế bào toàn thân đều tràn ngập sức sống, lực lượng thần kỳ không thể nói bằng lời ở trong cơ thể không ngừng lui tới cọ rửa, làm thân thể cùng nguyên thần hắn đều đang hướng cực hạn hoàn mỹ nào đó tiến một bước dài.
Cộng thêm con mắt dựng thẳng ở mi tâm, ba con mắt của hắn mở hết, trong tầm nhìn thứ nhìn thấy không có hình thái cụ thể, hoàn toàn là quỹ tích các quầng sáng, các tia sáng còn có vô số quang ảnh nhỏ bé đang vận động.
Nơi tầm mắt có thể đạt tới, đều là ‘thiên đạo’!
‘Đạo’ của Bàn Cổ thế giới, lấy tướng mạo sẵn có trước nay chưa từng có, xuất hiện trước mắt hắn rõ ràng như thế. Chỉ cần hắn có thể nhìn thấy, hắn có thể lĩnh ngộ; chỉ cần hắn có thể lĩnh ngộ, đại đạo tinh ích trong đó liền tự nhiên mà vậy lắng đọng lại ở trong nguyên thần hắn, hóa thành thứ của hắn.
Nay Bồ Phản có bao nhiêu con dân nhân tộc?
Đế Thuấn không đáp được, Tự Văn Mệnh không đáp được, không một ai có thể trả lời vấn đề này.
Tất cả con dân nhân tộc đều biết lương thực Bồ Phản cất giữ xuất hiện vấn đề cực lớn, mọi người đều lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, càng có một số bộ lạc lâm vào tuyệt cảnh cạn lương thực, bọn trẻ con đói gào khóc, những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184827/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.