Chương trước
Chương sau
Đào Sát, đây là tên ban đầu của Thao Thiết trưởng lão không có bất cứ tiết tháo nào. ⊙

Là một con Thao Thiết huyết thống rất thuần khiết, Đào Sát ở trong Tây Hoang Thao Thiết bộ có địa vị cực kỳ quan trọng, hắn là đồ đằng của bộ tộc, càng là trưởng lão trung tâm quyền lực của bộ tộc.

Đứng trên Thiên Địa Kim Kiều, hai tay Đào Sát chống trên lưng, ồm ồm lẩm bẩm: “Nghiêu Bá, ngươi không được gạt người ta, lương thực người ta đáp ứng ta, ngươi thực cho ta gấp đôi? Hắc, Thao Thiết bộ chúng ta cũng không phải dễ lừa gạt đâu!”

Trừng mắt nhìn Đào Sát một cái, Cơ Hạo tức giận nói: “Tự nhiên là gấp đôi, cho dù Nghiêu Sơn lĩnh ta không lấy ra được nhiều lương thực như vậy, có Đồ Sơn thị mà, ngươi sợ Đồ Sơn thị không lấy ra được lương thảo?”

Đào Sát nghiêng đầu cân nhắc một phen, tựa như thật có đạo lý này, hắn thở ra một hơi thật dài, lòng tràn đầy vui mừng cười lên: “Lời này nói có đạo lý. Hắc, Tự Văn Mệnh đứa nhỏ đó, là con rể của Đồ Sơn thị! Hắc, ta cũng gấp đến độ đầu cũng váng rồi, cần gì đáp ứng những kẻ kia? Trực tiếp tìm Tự Văn Mệnh không phải xong sao!”

Chép miệng một cái, Đào Sát lấy ra một sợi xích màu bạc to bằng ngón cái, toàn thân hàn quang chói mắt, rất đau lòng bắt đầu vuốt ve.

Sợi xích này tản mát ra khí tức đặc biệt sắc bén, cách thật xa, Cơ Hạo cũng cảm thấy làn da như bị kim đâm. Sợi xích này quá mức bộc lộ sắc bén, người thường nếu thoáng tới gần đôi chút tuyệt đối sẽ bị khí tức của nó xé thành phấn.

“Đây là?” Cơ Hạo tò mò hỏi Đào Sát.

“Răng Thao Thiết!” Đào Sát đem sợi xích thật dài quấn quanh ở trong tay trái, ồm ồm nói: “Trấn tộc chi bảo của Thao Thiết bộ chúng ta, bản thể là một sợi xích tiên thiên sinh thành, các đời Thao Thiết tổ tiên sau khi chết, hậu bối đem răng nanh trong mồm bọn họ rút ra, không ngừng nấu chảy món tiên thiên bảo vật đó nối thành bảo bối!”

Rất đau lòng sờ sờ mấy vết xước nho nhỏ trên sợi xích, Đào Sát nhìn chằm chằm cao thấp Cơ Hạo bắt đầu đánh giá: “Cái chuông quỷ kia của ngươi lai lịch thế nào? Trong trí nhớ huyết mạch truyền thừa của Thao Thiết nhất tộc ta, cũng không có bất cứ ấn tượng nào về cái chuông đó. Hic, răng Thao Thiết đụng phải nó vài cái, sao lại bị cắt phá như bùn nhão vậy?”

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ vài tiếng, chưa giải thích lai lịch của Bàn Cổ Chung, mà lập tức hỏi Đào Sát: “Là ai thuê ngươi tới cản ta?”

Đào Sát chớp mắt một cái, cười khan vài tiếng, dùng sức vỗ vỗ ngực nói: “Nghiêu Bá ơi, ngươi cho Thao Thiết bộ chúng ta gấp đôi lương thực, phần nhân tình này ta nhận, cho nên ta giúp ngươi đánh nhau. Nhưng, người đứng sau lưng là ai, ta thực không thể nói, cái mặt già này của ta đã đánh mất một nửa rồi, chung quy không thể đánh mất hết chứ? Nếu không phải vì trẻ con trong tộc... Hắc!”

Lắc đầu, Đào Sát chỉ chỉ về phía Bồ Phản, lạnh lùng nói: “Cũng không chỉ một đường này của ta, còn có người ở phía sau chờ động thủ. Ta ra tay ngăn ngươi, còn có người chuẩn bị chặn lại đại đội nhân mã của Tự Văn Mệnh!”

Sắc mặt Cơ Hạo trầm xuống, những kẻ đó cũng quá cả gan làm loạn rồi nhỉ? Hắn không khỏi cả giận nói: “Bọn họ muốn làm gì? Thật sự muốn khiến nhân tộc sụp đổ, toàn bộ con dân trôi giạt khấp nơi rơi rụng là nô lệ của thủy tộc hay sao?”

Đào Sát trầm mặc một phen, sau đó hắn nặng nề thở dài một hơi: “Bọn họ muốn làm gì, chúng ta không hiểu. Tây Hoang chúng ta cằn cỗi, vốn lương thực tồn đọng trong tộc đã không có bao nhiêu, không nhanh chóng kiếm một khoản lương thực tích trữ đưa về... Sợ là bọn trẻ con đều phải đói chết!”

Dang hai tay, Đào Sát thản nhiên nói: “Đều sắp chết đói rồi, nhân tộc sụp đổ hay không... Hắc, trời lớn đất lớn, no bụng lớn nhất nhỉ?”

Cơ Hạo im lặng không nói, càng thêm thúc giục tốc độ Thiên Địa Kim Kiều bay vút đi.

Đào Sát, còn có người ra tay giống với Đào Sát, bọn họ nói khó nghe, lại đều là lời nói thật.

Tây Hoang là nơi canh kim nhuệ khí nồng đậm nhất trong thiên địa, nồng độ canh kim chi khí quá cao, vốn hoa màu gieo trồng đã cực kỳ khó khăn, cho nên Tây Hoang cằn cỗi, tất nhiên nhiều khoáng thạch, nhưng thực vật cực kỳ bần cùng, trên cơ bản mỗi nhà mỗi hộ đều không có lương thực qua ngày.

Thời điểm thái bình, các bộ lạc Tây Hoang, ví dụ như nói Thao Thiết bộ, Đào Ngột bộ, Hỗn Độn bộ các bộ tộc cường đại đó, bọn họ có thể khai thác khoáng thạch buôn bán cho bộ tộc khác, đổi lấy rất nhiều lương thực và đồ dùng hằng ngày.

Nhưng nay nạn lũ tới, đánh nhân tộc không kịp trở tay, ngay cả Bồ Phản cũng không có bao nhiêu lương thực tồn đọng, huống chi là các bộ tộc Tây Hoang này?

Như Đào Sát nói, nếu không dứt khoát nghĩ cách đưa một khoản lương thảo về, con dân các bộ tộc Tây Hoang thật sự sẽ đói chết tươi. Vì con dân nhà mình có thể ăn no bụng, Đào Sát chỉ đành che mặt ra tay chặn Cơ Hạo, chưa điều động đại quân Thao Thiết bộ cướp bóc khắp nơi, Đào Sát đã rất tuân kỷ thủ pháp rồi, coi như mô phạm đạo đức.

“Lương thực sẽ có!” Cơ Hạo nhìn Đào Sát, nói từng chữ một: “Nạn lũ cuối cùng sẽ qua... Vô luận là ai gây ra chuyện lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!”

Một cơn gió dữ từ trên cao gào thét rơi xuống, một đôi móng vuốt to lớn cực kỳ sắc bén hung hăng hướng Thiên Địa Kim Kiều chộp tới.

Cơ Hạo ngẩng bật đầu lên, đỉnh đầu rõ ràng là một con Kim Sí Đại Bằng khổng lồ đột kích. Ở đỉnh đầu con đại bằng đó còn có một tráng hán cũng dùng da thú che gương mặt, trên người còn bọc một mảnh vải rách nát đứng.

‘Vù’ một tiếng, Cơ Hạo gọi ra Bàn Cổ Chung, từng luồng hỗn độn khí bao lấy Thiên Địa Kim Kiều, móng vuốt Kim Sí Đại Bằng hung hăng chộp vào trên Bàn Cổ Chung, chỉ nghe một tiếng vang lớn, trên móng vuốt đại bằng tóe lên vô số đốm lửa, hỗn độn khí Bàn Cổ Chung phát ra lại chưa nhoáng lên một cái nào.

Kim Sí Đại Bằng phát ra một tiếng hét giận dữ, trong đôi mắt phun ra hai cột sáng màu vàng, hung hăng cắm ở trên Bàn Cổ Chung.

‘Xẹt xẹt’, ánh sáng vàng trong mắt Kim Sí Đại Bằng như hai thanh kiếm sắc bén cấp tốc cắt Bàn Cổ Chung, nơi ánh sáng vàng có thể đạt tới đốm lửa văng tung tóe, nhưng Bàn Cổ Chung vẫn không tổn hao gì.

“Ầm!” Đại hán đứng ở đầu đại bằng thét dài một tiếng, vung đôi tay lên, hai bánh xe bay to bằng vại nước, dày đặc răng cưa mang theo hàn khí âm u nhằm vào đầu chém xuống, vây quanh Bàn Cổ Chung cấp tốc cắt lượn vòng một trận.

Tiếng ‘Ong ong’ không dứt, hai bánh xe bay mang theo hai chuỗi ánh lửa dài mười mấy trượng, hoa văn phong cách cổ xưa bề mặt Bàn Cổ Chung không ngừng lóe lên, răng cưa của bánh xe bay chưa thể tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với Bàn Cổ Chung.

Đào Sát thở dài một hơi nặng nề, ngẩng đầu lớn tiếng kêu: “Lão điểu, không cần đánh nữa... Nghiêu Bá hào phóng, đáp ứng cho chúng ta gấp đôi lương thực. Hắc, còn đánh cái gì? Dứt khoát cùng nhau giúp Nghiêu Bá đánh người là được... Gấp hai lương thực, gấp hai đó!”

Bóng người cao lớn đứng ở trên Kim Sí Đại Bằng thân thể run lên, hắn cúi đầu nhìn nhìn Cơ Hạo, đột nhiên đem da thú trên mặt kéo xuống, lộ ra một gương mặt tinh anh mà lạnh như băng.

Khuôn mặt lạnh lùng rất mất tự nhiên run rẩy, đại hán đó nhìn Cơ Hạo ngây ra một hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Nghiêu Bá đại nhân, thật khéo, ở nơi này cũng gặp được? Ngài đây là muốn đi nơi nào vậy? Chỉ cần có lương thực, làm gì cũng được đó!”

Đào Sát cười quái dị ‘Hắc hắc’, đại hán cười gượng ‘Cạc cạc’.

Cơ Hạo bất đắc dĩ cười khổ, lương thực, vẫn là lương thực, vì lương thực, đám trưởng lão các bộ tộc kia đều bị bức thành bộ dáng gì rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.