Chương trước
Chương sau
Cơ Hạo liên tiếp hạ đạt hai mệnh lệnh.

Thứ nhất, Nghiêu Sơn thành lập tức sai hai mươi vạn tinh nhuệ tiếp viện Bồ Phản, trong đó cao thủ cấp Vu Đế phải có khoảng trăm người. Một đám tinh nhuệ này Cơ Hạo sẽ không đem bọn họ đưa vào chiến trường, chỉ dùng để duy trì trật tự đám đông bộ tộc tị nạn trong lâm viên của mình.

Thứ hai, Cơ Thiên, Cơ Địa, Cơ Huyền, Cơ Hoàng bốn đại đệ tử dẫn theo một đám sư đệ Nghiêu Sơn đạo cung, ở lâm viên bày ra một tòa Nhị Thập Bát Tú Điên Đảo Loạn Thần Đại Trận đơn giản nhất. Trên người Cơ Hạo mang theo trận kỳ, trận bàn có sẵn, một khi bày ra đại trận, toàn bộ lâm viên liền thành một mảng, nếu còn có ai nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, gây sóng gió, dưới đại trận lập tức bắt giết.

Sau đó Thiếu Ti, Man Man tự dẫn người đi làm việc, Cơ Hạo ngồi ở trong tinh xá suy nghĩ một phen, nhìn nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, vung tay đem Hoành Hành xương cốt toàn thân vỡ vụn, yêu khí toàn thân đều bị phong ấn ném ra.

Hoành Hành thân thể tàn phá không chịu nổi ngã thật mạnh xuống đất, hắn nhe răng trợn mắt ngẩng đầu hướng Cơ Hạo nhìn một cái, nghiến răng thấp giọng quát: “Là muốn rút gân lột da, hay là đập xương hầm tủy? Đến, Hoành Hành đại gia nhà ngươi rên một tiếng, thì là cháu nội của nhà ngươi!”

Cơ Hạo ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa lớn, hai tay chống tay vịn của ghế dựa lớn, cúi đầu nhìn Hoành Hành đang phùng mang trợn mắt mỉm cười.

“Tốt, quả nhiên là xương cứng, chẳng qua, ta thích xương cứng.” Cơ Hạo thản nhiên nói: “Hy vọng ngươi có thể chịu đựng lâu một chút... Ha ha, cha đẻ của ngươi cũng bị sư tỷ nhà ta thu phục, chẳng lẽ ta ngay cả ngươi cũng không thu phục được sao?”

Hoành Hành ngẩn ngơ, hắn chợt mở to hai mắt cả giận nói: “Ngươi nói cái gì? A cha ta ông ấy...”

Trong tiếng ‘Xì xì’, hai con Thần Hỏa Xà quay quanh ở trên vai Cơ Hạo thu được mệnh lệnh thần thức Cơ Hạo truyền qua, hai con Thần Hỏa Xà mạnh nâng lên nửa thân trên, vô cùng vui vẻ ưỡn cổ kêu hai tiếng, thân thể ban đầu to bằng ngón cái dài hơn hai thước nhanh chóng bành trướng, trong chớp mắt đã biến thành to bằng cánh tay người thường.

Hai con Thần Hỏa Xà theo thân thể Cơ Hạo trườn xuống, giống như hai sợi dây lửa vòng quanh Hoành Hành hai vòng.

Hoành Hành mở to mắt nhìn khàn giọng kêu lên quái dị. Một con Thần Hỏa Xà phụt mồi lửa, khói đặc, chậm rãi hướng mồm của hắn trườn vào, làm bộ muốn chui vào trong mồm của hắn. Hoành Hành đang gào rống vội vàng ngậm miệng, cắn chặt răng, mắt không chớp nhìn Thần Hỏa Xà càng lúc càng gần.

“Ừm, câm miệng rồi à, ngậm chặt đấy, nhưng còn có lỗ mũi phải không?” Cơ Hạo đặt khuỷu tay ở trên tay vịn, hai tay chống cằm, thản nhiên cười nhìn Hoành Hành: “Ừm, biến nhỏ chút, biến dài chút, động tác chậm một chút.”

Hai con Thần Hỏa Xà thè thè lưỡi rắn, thân thể nhanh chóng biến thành to bằng ngón tay, cũng rất quái dị bảo trì chiều dài cơ thể hơn hai trượng. Bọn nó giống như hai tia lửa tinh tế, vặn vẹo thân thể chậm rãi hướng lỗ mũi Hoành Hành bò qua.

Chậm rãi đến trước mặt Hoành Hành, hai con Thần Hỏa Xà rất nghịch ngợm thè lưỡi rắn, dùng sức liếm liếm hai sợi lông mũi thò ra trong lỗ mũi Hoành Hành. ‘Xẹt xẹt’, trên lưỡi rắn của Thần Hỏa Xà phun ra mồi lửa, đem hai sợi lông mũi đốt thành một làn khói, trong phòng liền có một mùi lòng trắng trứng cháy khét thoang thoảng tỏa ra.

“Khoan, khoan, khoan...” Hoành Hành nhịn không được, há mồm rống to lên: “Nghiêu Bá, Cơ Hạo, ngươi, ngươi, ta từng nghe nói tên của ngươi, ngươi cũng là nhân tài mới xuất hiện tiếng tăm lừng lẫy trong nhân tộc mấy năm nay... Ngươi, tuổi ta lớn hơn ngươi mấy trăm tuổi, ngươi không thể đối phó ta như vậy!”

“Vậy ta phải đối phó ngươi thế nào?” Cơ Hạo cười ha ha nhìn Hoành Hành, đột nhiên thân thể hắn nhoáng lên một cái, tay phải nắm lại, lấy Khai Thiên Nhất Kích phối hợp Ích Địa Nhất Kích, nắm tay phải mang theo một luồng sáng chói ánh vàng rực rỡ, theo một quỹ tích đường thẳng, ngắn gọn nhất, mang theo khí tức vô cùng dã man, bá đạo, hung hăng đánh một quyền ở trên đầu gối chân phải của Hoành Hành.

Ầm một tiếng, đầu gối chân phải Hoành Hành nổ tung, cẳng chân của hắn hầu như bị một quyền này của Cơ Hạo nổ nát!

Cái gì thiên phú đao thương bất nhập bắt nguồn từ Hoành Công Ngư huyết mạch, cái gì đến từ huyết mạch Ma Cốt Ngư ma cốt không thể phá vỡ của mẫu thân hắn, đối mặt một quyền bá đạo không thể nói bằng lời đó của Cơ Hạo, đầu gối Hoành Hành phát nổ, xương bánh chè nổ thành vô số bọt phun ra xa mấy trượng.

Hoành Hành há ngoác mồm khàn giọng rú thảm, con mắt hắn lồi lên, thiếu chút nữa từ trong hốc mắt bật ra.

Hắn kinh hãi, giống như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo, trong mắt tràn đầy sự kinh hoàng không thể tin. Tuy hắn bị thủ đoạn cấm chế bám vào trong chân hình đồ ảnh Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân Cương Ngưu bộ cung phụng làm bị thương nặng, nhưng hắn chưa thật sự nhìn thấy bản thể Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, hắn tuy bị đả thương, nhưng trong lòng còn mơ hồ có chút không phục.

Nhưng Cơ Hạo lại là trước mặt hắn, thật sự dùng lực lượng thuộc về bản thân Cơ Hạo, một quyền sạch sẽ lưu loát đánh nát da thịt hắn, nổ tung xương cốt hắn, làm thân thể lực phòng ngự tuyệt mạnh của hắn bị thương nặng.

Hơn nữa một quyền này của Cơ Hạo không có chút nào khí tức vu lực hoặc là pháp lực dao động khác khuếch tán ra, đây là một đòn hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể bùng nổ.

Hoành Hành rú thảm một lúc, hắn không thể tin nhìn chằm chằm nắm tay phải của Cơ Hạo, làn da sạch sẽ, một vết máu cũng không có. Càng quan trọng hơn là, Cơ Hạo một quyền làm Hoành Hành bị thương nặng, nhưng làn da của chính hắn lại chưa tổn hại một chút nào.

Cái này chứng minh, cường độ thân thể Cơ Hạo hơn xa Hoành Hành!

Mà Hoành Hành có huyết mạch mạnh mẽ của cả Hoành Công Ngư cùng Ma Cốt Ngư, tu vi hắn rất mạnh, thân thể đỉnh phong Vu Đế nhân tộc cũng thua xa hắn!

Cho nên... cường độ thân thể Cơ Hạo đã vượt đỉnh phong Vu Đế? Không lẽ lực lượng thân thể hắn đã có thể đánh đồng với Vu Thần?

Yêu tộc kính trọng nhất là cường giả, nắm đấm của ngươi lớn hơn hắn, như vậy ngươi chính là đạo lý, ngươi chính là vương pháp!

Càng không cần nói, đầu rắn của hai con Thần Hỏa Xà đã chui vào lỗ mũi Hoành Hành, thân rắn thật dài mấp máy, đang không ngừng chui vào sâu bên trong thân thể hắn. Ngay tại lúc Hoành Hành do dự, thân rắn đã chui vào dài nửa thước.

Hoành Hành rốt cuộc ồm ồm rống to lên: “Ta phục rồi, ta phục rồi... Đem hai đứa này bỏ ra đi! Cơ Hạo, ta phục rồi, ngươi muốn ta làm trâu làm ngựa cũng được! Nhưng ngươi phải bao ta ăn thịt uống rượu... Ngươi còn phải giúp ta đem đám huynh đệ kia của ta giết hết đi!”

Cơ Hạo túm hai con cái đuôi Thần Hỏa Xà đem bọn nó từ trong lỗ mũi Hoành Hành lôi ra, hắn vỗ một cái vào trên đầu Hoành Hành, lạnh giọng quát: “Buông ra yêu hồn, không được ngăn cản, nếu không chịu khổ khẳng định là ngươi!”

Cắn rách ngón tay, vẽ một phù văn nô dịch từ chỗ Quy Linh học được, chuyên môn dùng để thu phục trấn sơn linh thú, Cơ Hạo tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính, một luồng thanh quang đánh vào trên huyết phù, đem nó đưa vào trong yêu hồn của Hoành Hành.

Thân thể Hoành Hành kịch liệt run lên một cái, hắn rùng mình, chờ lúc hắn mở mắt ra một lần nữa, trong ánh mắt hắn đã mang theo phục tùng cùng kính cẩn nghe theo bắt nguồn từ sâu trong linh hồn.

“Tôn chủ!” Hoành Hành run rẩy hướng Cơ Hạo gật gật đầu.

“Tốt lắm!” Cơ Hạo lấy ra một viên linh đan Đại Xích đạo nhân luyện chế nhét vào trong mồm Hoành Hành, lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, nếu ta ra ngoài, ngươi sẽ là vật cưỡi của ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.