Hậu Thổ Thần Ấn lớn không gì sánh được lơ lửng ở trời cao.
Tự Văn Mệnh cầm chuôi kiếm, chậm rãi từ trên tảng đá đứng lên, thuận thế đem trường kiếm cắm trên mặt đất rút lên. Hắn ngẩng đầu nhìn Hậu Thổ Thần Ấn khổng lồ, chậm rãi nói từng chữ một: “Cơ Hạo, đa tạ ngươi hàn huyên với ta lâu như vậy... Ha, Văn Mệnh đại thúc thật không biết xấu hổ, nam nhân lớn bao nhiêu rồi, thấy a cha gặp chuyện không may... thế mà còn...”
Nặng nề thở ra một hơi, thân thể Tự Văn Mệnh nhoáng lên một cái, chợt biến mất không thấy nữa.
Trên đỉnh núi, trong gió đêm gào thét, chỉ để lại thanh âm dị thường kiên định của Tự Văn Mệnh: “Làm việc đi! Làm việc của một đại nam nhân! Muốn đau lòng, muốn rơi lệ, chờ toàn bộ sự tình đều làm xong rồi lại đau lòng, lại rơi lệ.”
Cơ Hạo ngẩng đầu, nhìn Hậu Thổ Thần Ấn, nghiến răng lạnh lùng nói: “Làm việc đi! Đã đến, thì xử lý. Nửa trước cuộc đời ta chưa từng cúi đầu khom lưng, đời này, mặc cho ngươi Hắc Đế Cộng Công Thị, hay là dị tộc ác quỷ... Ta sẽ chỉ vung kiếm giết người, đừng nghĩ ta khom lưng quỳ gối!”
Trên Hậu Thổ Thần Ấn mấy miếng thần văn dày nặng màu vàng đất phong cách cổ xưa sáng lên, con dân nhân tộc trên một khối lĩnh địa Trung Lục thế giới khổng lồ đều có thể nhìn thấy thần văn sáng lên trên ấn tỳ phạm vi trăm vạn dặm này.
Trung Lục thế giới, còn có Tứ Hoang đại lục đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184758/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.