Chương trước
Chương sau
Bản thể khổng lồ của Huyễn Thận đồng tử kịch liệt run rẩy, một dải ánh sáng cầu vồng bảy màu xa hoa làm thần hồn người ta dao động từ trong cơ thể hắn phun ra, lao thẳng tắp lên trời. Khi ánh sáng cầu vồng tiêu tán, bản thể Huyễn Thận đồng tử không thấy nữa, một đứa trẻ giống hình tượng hình người hắn huyễn hóa ra như đúc xuất hiện ở trên sườn núi.

Bảo châu bảy màu được khảm ở mi tâm hài đồng, các tia sáng sặc sỡ lóe ra, giống như con mắt thứ ba.

Thân thể Huyễn Thận đồng tử khẽ run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nói từng chữ một: “Ngươi đã giết bằng hữu duy nhất của ta!”

Cơ Hạo chậm rãi giơ lên Thái Cực Thần Phong, ngữ khí không hề dao động nói: “Là ngươi muốn giết bằng hữu của ta trước. Hơn nữa cho tới bây giờ, bằng hữu của ta còn chưa biết bị ngươi đưa đi nơi nào. Các ngươi, gieo gió gặt bảo!”

Hai con mắt Huyễn Thận đồng tử cũng biến thành ánh sáng bảy màu, ánh sáng sặc sỡ xoay tròn trong mắt hắn, giống như hai ống kính vạn hoa bao dung vạn vật đang cấp tốc chuyển động. Bầu trời đột nhiên biến thành màu sắc rực rỡ, mặt đất cũng biến thành sóng nước màu sắc rực rỡ không ngừng phập phồng, Huyễn Thận đồng tử nhìn Cơ Hạo, rít gào lên cực kỳ mãnh liệt.

“Đó là tự nhiên, thế giới này chuyện cá lớn nuốt cá bé còn ít sao? Ta giết các ngươi, chẳng lẽ sai sao? Các ngươi những nhân loại gầy yếu mà ti tiện này...”

Cơ Hạo lập tức cắt ngang lời Huyễn Thận đồng tử: “Ngươi muốn dùng pháp tắc thời đại hồng hoang làm việc sao? Như vậy Phỉ Liêm vương bị ta giết chết, không phải càng thêm thiên kinh địa nghĩa sao? So sánh với ta, Phỉ Liêm vương trừ một thân man lực không còn dùng được thì còn lại cái gì?”

Trào phúng cười lạnh một tiếng, Cơ Hạo khinh thường nói: “So sánh với ta, Phỉ Liêm vương mới là kẻ yếu thật sự!”

Huyễn Thận đồng tử nghẹn lời, thân thể hắn hơi run rẩy, hồi lâu nói không ra lời.

Bàn Cổ Chung liên tục vang hai lần, dẫn tới trên mặt đất xuất hiện một cái hố to sâu tới trăm dặm, bởi vì lực lượng quỷ dị của Huyễn Thận đồng tử, mặt đất lưu động như sóng nước, hố to đang bị tương nước bảy màu trạng thái dịch nhanh chóng lấp đầy. Mặt ngoài tương nước không ngừng phập phồng trong cái hố to này, một khuôn mặt người cực lớn lặng lẽ hiện lên.

Khuôn mặt lớn đó nhìn chằm chằm Cơ Hạo, trong mắt tràn đầy tử khí với dữ tợn.

Bờ môi thật dày của khuôn mặt to lớn khép mở, hắn lớn tiếng hét lên: “Các huynh đệ, các ngươi còn thất thần làm gì? Cùng tiến lên, giết tiểu tử này. Lục Thiềm nương, ngươi trốn ở chỗ xa như vậy làm gì?”

Phụ nhân quần màu lục đứng ở đỉnh một ngọn núi ngoài mấy trăm dặm, mặt âm trầm nhìn bên này. Nghe được tiếng kêu của gương mặt thật lớn trong cái hố to kia, Lục Thiềm nương lớn tiếng quát: “Huyễn Thận đồng tử, Phỉ Liêm vương bị hắn dùng một kiếm giết, ngươi muốn chúng ta chịu chết, nào có đơn giản như vậy?”

Bảy vị đại yêu vừa mới vạn phần chật vật từ trong tiếng chuông ngân của Bàn Cổ Chung chạy ra cũng tránh thật xa, một cái yêu lông đỏ da xanh, trong đôi mắt phun ra u quang màu lam, toàn thân gầy như khúc củi, nhe răng trợn mắt như lệ quỷ lạnh lùng nói: “Huyễn Thận đồng tử, Phỉ Liêm vương là hảo huynh đệ của ngươi, nhưng không phải của chúng ta. Tên ngu xuẩn đó... Hừ, muốn chúng ta cùng nhau ra tay, vì sao ngươi không động thủ trước?”

Huyễn Thận đồng tử khàn cả giọng rống giận lên: “Tiểu tử này có chí bảo hộ thân, ảo giác của ta căn bản không thể đem linh hồn hắn kéo vào. Ta chỉ có thể từ bên ngoài kiềm chế hắn, thật sự đánh chết hắn, cần các ngươi động thủ!”

Hắn nhảy dựng lên phẫn nộ quát: “Cự Xỉ Linh Vương, ngươi chớ quên, chúng ta hiện tại ngồi ở trên cùng chiếc thuyền!”

Cự Xỉ Linh Vương cùng sáu vị đại yêu khác, thậm chí là Lục Thiềm nương xa xa đều cùng nhau cười lên. Cự Xỉ Linh Vương mở ra cái miệng rộng, lộ ra răn bén nhọn như dao găm đầy trong mồm khàn giọng cười nói: “Trên cùng con thuyền? Huyễn Thận đồng tử, ngươi sợ là đã quên, chúng ta đều là một số thủy sinh vật tu thành yêu đạo, không có thuyền này của ngươi, chẳng lẽ còn có ai có thể bị nước làm chết đuối hay sao?”

Lục Thiềm nương lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn yểu điệu nói: “Muốn chúng ta bán mạng thay ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách. Huyễn Thận đồng tử, mau ra tay! Thật ra Phỉ Liêm vương có lần uống rượu, từng nói cho chúng ta... Ngươi thật ra trừ ảo giác, còn có một chiêu bản lĩnh giết người áp đáy hòm nhỉ?”

Thân thể Huyễn Thận đồng tử đột nhiên cứng đờ, hắn không thể tin quay đầu lại hướng Lục Thiềm nương nhìn một cái: “Hắn từng nói như vậy?”

Lục Thiềm nương và Cự Xỉ Linh Vương liếc nhau, Cự Xỉ Linh Vương rét căm căm nói: “Hắn giúp ngươi trông cửa nhiều năm như vậy, đối với ngươi ít nhiều có chút hiểu biết nhỉ? Không lẽ, hắn nói là thật? Ngươi thực có thủ đoạn áp đáy hòm? Nói cách khác, năm đó lúc chúng ta vây công Bàn Cổ, ngươi căn bản không bỏ sức?”

Sắc mặt Huyễn Thận đồng tử thay đổi trong nháy mắt, thực ra cũng không hổ cho cái danh Huyễn Thận đồng tử của hắn.

Hắn cười cười rất cổ quái, đột nhiên cười lạnh ‘khì khì’ nói: “Thì ra là như thế, hắn chết thật sự đáng đời lắm, thực thiệt ta rơi chút nước mắt kia vì hắn. Sớm biết hắn không giữ được mồm như vậy, ta nên tự mình giết chết hắn mới đúng!”

Cơ Hạo thở dài một hơi nặng nề, hắn hướng bọn hỗn độn cự yêu chỉ lo lải nhải kia cười lạnh nói: “Các ngươi đã lảm nhảm xong chưa? Ta sắp ra tay giết người rồi đó!”

Huyễn Thận đồng tử hừ lạnh, hắn nhìn nhìn đám cự yêu Cự Xỉ Linh Vương không chịu bỏ sức, đột nhiên khàn giọng hét lên: “Các ngươi còn không ra tay, ở nơi đó xem náo nhiệt... không sợ Hắc Đế trừng trị các ngươi sao?”

‘Hắc Đế’?

Cơ Hạo ngẩn ngơ. Từ sau khi thái cổ thiên đình sụp đổ, danh hiệu này đã rất nhiều năm chưa có ai dùng, ở liên minh bộ lạc nhân tộc, đó cũng là trà dư tửu hậu, trong truyền thuyết thượng cổ thần thoại các lão nhân kể cho bọn trẻ con mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện.

‘Hắc Đế’ Huyễn Thận đồng tử nói, rốt cuộc là ai? Cộng Công Thị sao?

Một tiếng rống to ‘Grao’ truyền đến, đỉnh một ngọn núi lớn ngoài mấy trăm dặm, đột nhiên xuất hiện một con cự thú hình thù kỳ lạ hình thể như vượn, nhưng đôi tay thật dài, toàn thân màu vàng đen. Thằng nhãi này hai tay hướng trong không khí cào một cái, bỗng dưng lôi ra một khối bảo ngọc năm màu sặc sỡ tỏa sáng, bảo ngọc nhiều góc cạnh phạm vi mười mấy trượng. Cự thú run lên đôi tay thật dài, bảo ngọc ‘Thùng’ một tiếng đánh vỡ không khí, kéo theo các vòng khí bạo màu trắng, nhanh như tia chớp đánh ở trên thân Cơ Hạo.

Càng tới gần Cơ Hạo, thể tích khối bảo ngọc cực lớn này lại càng thu nhỏ lại, khi đến trước mặt Cơ Hạo, khối bảo ngọc này chỉ to bằng nắm tay, nhưng trọng lượng cùng lực đạo của nó lại không thấy biến hóa chút nào.

Bảo ngọc đánh vào trên hỗn độn khí lưu Bàn Cổ Chung phát ra, rất chuẩn xác tránh được bản thể Bàn Cổ Chung.

Hỗn độn khí lưu nhẹ nhàng quơ quơ, bảo ngọc ‘Oành’ một tiếng nổ thành phấn.

‘Vù vù vù’ không dứt bên tai, từng khối bảo ngọc liên miên đột kích, đánh cho hỗn độn khí lưu chấn động không thôi, không thể thương tổn tới Cơ Hạo chút nào.

“Cử Phụ... Vô dụng!”

Một quái thú hình dạng như lợn rừng, móng vuốt lại như con tê tê, dưới bộ lông màu vàng bao trùm lân giáp thật dày màu đen từ một phương hướng xuất hiện. Thằng nhãi này lớn tiếng kêu: “Đối phó kẻ này, phải xem bản lãnh của ta!”

Con quái thú này hướng phía Cơ Hạo chỉ một cái, mặt đất dưới chân Cơ Hạo đột nhiên không còn nữa, mặt đất đã nứt ra một cái hố trời sâu không thấy đáy.

Một lực hút cực lớn từ trong lòng đất trào tới, thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, kéo theo Bàn Cổ Chung cùng nhau ngã vào trong hố trời.

Quái thú kia lớn tiếng kêu lên: “Nhớ kỹ, ta là Ly Lực, đó là Cử Phụ...”

‘Oành’, tầng nham thạch bên người Cơ Hạo từ bốn phương tám hướng nghiền ép tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.