“Không!” Đám người Diêu Mãnh sợ hãi, toàn thân bọn họ lạnh như băng, cứng ngắc nhìn Tự Văn Mệnh trên ngực đã trúng một kiếm, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì.
“Thân thể Vu Đế nhân tộc rất cứng rắn? Ừm hừ? Thậm chí nói, theo tu vi các ngươi sâu sắc hơn, cường độ thân thể nhân tộc Vu Đế bắt đầu đuổi kịp thậm chí vượt qua thân thể dũng sĩ Già tộc cùng cấp?”
Da Ma Thiên ghé đến bên tai Tự Văn Mệnh, cố ý phóng đại thanh âm cười trào phúng.
“Bọn họ còn nói cho ta biết, nói đỉnh phong Vu Đế nhân tộc thật sự cường đại, bọn họ đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, tay nắm long xà, quyền nát tinh tú, là một đám quái vật đánh không chết, đập không nát?”
Tự Văn Mệnh mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn ngực, cảm thụ được trong mũi kiếm lạnh như băng chất chứa một nhiệt lực kỳ dị xuyên thấu trái tim mình mang đến cảm giác mới lạ. Mũi kiếm cắm ở trong trái tim, mỗi một lần tim đập đều làm Tự Văn Mệnh đau đớn không chịu nổi, loại đau đớn này khiến Tự Văn Mệnh dần dần cười lên, loại đau đớn này khiến hắn có một loại cảm giác chân thật mình rõ ràng còn sống!
“Nhưng, cái các ngươi gọi là cơ thể Vu Đế, ở dưới kiếm của ta chỉ là một câu chuyện cười!”
Da Ma Thiên đắc ý vặn vẹo chuôi kiếm, mũi kiếm cắt thân thể Tự Văn Mệnh, phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ khe khẽ.
“Đây là vị phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184650/chuong-984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.