Chương trước
Chương sau
Sáu canh giờ sau, Diêu Mãnh ở trong chiến đấu kết giao tình thâm hậu với Cơ Hạo mang binh chạy tới.

Đem đại quân để lại ngoài mấy trăm dặm, Diêu Mãnh dẫn theo mấy tướng lĩnh tâm phúc ghé đến hội hợp với Cơ Hạo, xa xa nhìn thấy công sự phòng ngự có thể xưng là tường đồng vách sắt trên Bạch Long Giang nhãn, hắn không khỏi thấp giọng chửi.

“Đệch cmn! Bạch Long Giang thần này lai lịch thế nào? Sao mà lắm tiền như vậy?”

Trong mắt Diêu Mãnh toát ra lục quang, nhìn chằm chằm cung mạnh nỏ cứng trong tay các tiểu yêu kia nói không ra lời. Tứ Thủy lĩnh cũng không phải một lãnh địa quá màu mỡ, trong quân đội dưới trướng Diêu Mãnh, loại cung nỏ phẩm chất này nhiều nhất chỉ một vạn bộ.

Đường đường nhân tộc bá hậu chi tôn, kho quân giới nhà mình còn chưa giàu bằng một đầu mục thủy yêu, trong lòng Diêu Mãnh hơi ganh ghét.

“Kẻ được Cộng Công thị thưởng thức, tất nhiên có vài phần tài năng.” Cơ Hạo vừa rồi dùng thần thức tỉ mỉ xuôi Bạch Long Giang tìm tòi cao thấp một phen, một đoạn mặt sông ước chừng trăm vạn dặm bị hắn mò thấu đáy.

Bạch Long Giang lưu vực rộng lớn, bốn phía đều là núi non trùng điệp, cực ít bộ tộc nhân tộc ở lại.

Cho nên trong núi rừng này chất chứa phong phú mạch khoáng quý hiếm, tất cả đều thành sở hữu riêng của Bạch Long Giang thần. Dưới trướng hắn lại có vô số thủy yêu làm cu li, vô số năm qua, lưu vực Bạch Long Giang không biết đã đào rỗng bao nhiêu mạch khoáng quý hiếm.

Chỉ chỗ Cơ Hạo tra được, ở dưới nước sông cuồn cuộn của Bạch Long Giang, hắn đã tìm được hơn vạn cái hố quặng to nhỏ, có một số hố quặng bị đào móc sâu hơn trăm dặm, có mấy quặng vu tinh lượng chất chứa cực kỳ dồi dào, bị phát rồ đào móc đến sâu trên vạn dặm.

Mà các quặng mỏ bị đào móc hết, thì thành căn cứ sinh sản tốt nhất của Bạch Long Giang.

Trong những quặng mỏ này trồng đầy bèo rong sinh trưởng nhanh chóng, vô số cá nhỏ tôm nhỏ loại sinh trưởng nhanh ở giữa bèo nhanh chóng sinh sản sinh lợi, lượng lớn thủy yêu tụ cư ở trong các quặng mỏ này, nhiệm vụ mỗi ngày chính là vui chơi giải trí, không ngừng đẻ trứng.

Nhân tộc một năm chỉ mang thai một lần mà thôi, bọn thủy yêu đó một thai lại có thể sinh ra mấy vạn, mấy chục vạn trứng.

Nơi thần thức Cơ Hạo đảo qua, phát hiện có một số hố quặng bên trong rậm rạp bày đầy trứng thủy yêu to nhỏ, vô số tiểu thủy yêu còn chưa bắt đầu sinh ra linh trí đang ở trong quặng mỏ líu ríu chém giết lẫn nhau, cắn nuốt không ngừng.

Tộc đàn thủy yêu khổng lồ như thế, cộng thêm quanh Bạch Long Giang tài nguyên khoáng sản cực kỳ phong phú, qua mấy trăm năm kinh doanh, Bạch Long Giang thần có thể từ trên tay dị tộc mua hơn ngàn vạn cung mạnh nỏ cứng, tính qua loa một phen vấn đề cũng không lớn.

Cơ Hạo đem phát hiện của mình nói cho Diêu Mãnh một lần. Diêu Mãnh vừa hâm mộ vừa tức giận liên tục hít khí lạnh, biểu cảm cũng có hơn mất tự nhiên. Nhìn ra được, nếu không phải Bạch Long Giang nhãn phòng ngự quá đáng sợ, Diêu Mãnh đã sớm dẫn người xông lên đi đánh cướp bọn thủy yêu giàu chảy mỡ này.

Qua thêm một ngày, Tự Văn Mệnh cùng mười mấy vị bá hậu giao hảo với Cơ Hạo bỏ lại quân đội, chỉ dẫn theo mấy cao thủ hộ vệ vội vã chạy tới.

Hàn huyên đôi câu với Cơ Hạo, người mới tới tiến đến bên cạnh Bạch Long Giang nhãn, lén lút đánh giá phòng ngự của Bạch Long Giang nhãn một phen, từ Tự Văn Mệnh trở xuống, toàn bộ không người nào không hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Thế này... Cũng hơi quá rồi!” Tự Văn Mệnh trầm mặt nói: “Năm đó đế Hiên Viên khi đã nói, thiên đình suy bại, thần linh đại địa sông núi nên có nhân hoàng sắc phong. Nhưng sự tình chưa làm thỏa đáng, đế Hiên Viên đã truyền ngôi sau đó chẳng biết đi đâu.”

Dùng sức chà chà chân, Tự Văn Mệnh hơi có chút chủ nghĩa duy nhân loại tối thượng chỉ vào nước sông cuồn cuộn của Bạch Long Giang cười lạnh nói: “Một cái Bạch Long Giang như thế, theo lý nên thuộc nhân tộc ta cai trị, toàn bộ khoáng sản đều nên do nhân tộc ta hưởng dụng!”

Khẽ cắn môi, Tự Văn Mệnh hừ lạnh nói: “Phen này hay rồi. Khoáng sản quý hiếm bị bầy yêu ma này đào trộm, đưa đi chỗ dị tộc, đổi về vũ khí giết người sắc bén giết hại con dân nhân tộc ta. Loại chuyện này, về sau tuyệt đối không thể tiếp tục xảy ra!”

Cơ Hạo vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn mười tám ngọn núi bay kia.

Vào đêm, gió trên núi rất sắc bén, gió thổi đánh vào ngọn núi bay, ngọn núi bay xao động bất an kéo xích sắt phía dưới, không ngừng phát ra tiếng gầm rú ‘Ong ong’.

Trên ngọn núi, từng ngọn đèn đuốc sáng lên. Nhiều tiểu yêu giơ đuốc đi tuần tra chung quanh.

Trên đỉnh núi lập hải đăng, bên trong bố trí minh châu không biết lai lịch, ở ban đêm những viên minh châu to bằng vại nước đó phát ra vạn trượng hào quang, bị vỏ sò lớn trong hải đăng mài sáng như tuyết tụ quang sau đó hóa thành các luồng ánh sáng như con rồng màu trắng chiếu bốn phương tám hướng.

Bạch quang mát lạnh như tuyết đảo qua hư không, đem núi rừng xung quanh chiếu so với ban ngày còn sáng hơn rất nhiều. Nơi ánh sáng màu trắng mà lạnh như băng đi qua, vạn vật đều như trở nên trong suốt. Đám người Cơ Hạo kinh ngạc phát hiện, loại năng lượng ánh sáng này đủ chui vào trên tảng đá sâu trăm trượng, các loại sâu, giun… nấp sâu trong lòng đất đều nhìn thấy rõ rệt.

“Cường công, hay là?” Thấy phòng ngự nghiêm ngặt như thế, Tự Văn Mệnh khoa tay một cái thủ thế chặt đầu.

Khi hắn hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc, ngữ khí cũng rất trầm trọng.

Khác với mấy ngày trước càn quét đám ô hợp, thuỷ quân dưới trướng Bạch Long Giang thần, hiển nhiên là tinh nhuệ Cộng Công thị tỉ mỉ biên chế, vô luận sĩ khí binh sĩ, kỷ luật quân đội, hay là trang bị cùng với thực lực cá nhân của bọn chúng đều khác biệt hẳn với đám ô hợp kia.

Càng là kẻ địch tinh nhuệ, lại càng phải sớm tiêu diệt, nếu không cái gọi là viện binh vô cùng vô tận của con cóc lớn vừa ra, vậy sự việc sẽ vui to.

Nhưng thuỷ quân Bạch Long Giang cường hãn như thế, nếu là thật sự mãnh công, sẽ có bao nhiêu sự hy sinh?

Một đám nhân tộc bá hậu theo Tự Văn Mệnh đồng thời tới đồng thời lộ vẻ cay đắng. Bọn họ nhìn mười tám ngọn núi bay kia, trong lúc nhất thời đều không nói được gì —— lần tai nạn mưa này, lãnh địa bọn họ cũng đều hao tổn nghiêm trọng, con dân, chiến sĩ cũng đều tổn thất thảm trọng, thực lực bộ tộc nhà mình đã bị suy yếu đi rất nhiều.

Lấy quân mỏi mệt cường công Bạch Long Giang nhãn, kết quả rất có thể là điều bọn họ không muốn nhìn thấy.

“Văn Mệnh a thúc, để ta vào trước xem bên trong rốt cuộc là tình huống gì đi!” Cơ Hạo trầm mặc một phen, sau khi cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc mở miệng: “Bên trong nếu thực có vật bất lợi đối với nhân tộc ta, vậy bất chấp mọi giá cũng cần phá đi. Nếu là bên trong cũng không có thứ gì quan trọng hơn, chúng ta vây nhưng không đánh đối với Bạch Long Giang nhãn là được.”

Cơ Hạo trầm giọng nói: “Chung quy không thể để các huynh đệ đội cung mạnh nỏ cứng của bọn thủy yêu đi chịu chết chứ? Đều là cha sinh mẹ đẻ, các chiến sĩ tinh nhuệ này cần bao nhiêu năm mới có thể trưởng thành lên? Nếu tử thương quá nặng, ta cũng sẽ đau lòng!”

Một đám nhân tộc bá hậu liên tục gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Cơ Hạo tràn ngập thiện ý.

Cơ Hạo mỉm cười, không đợi Tự Văn Mệnh ngăn cản, Thiên Địa Kim Kiều ở mi tâm bay ra, lần này Thiên Địa Kim Kiều không phóng ra hào quang, mà hóa thành một làn gió bọc Cơ Hạo, vô thanh vô tức tan vào trong gió đêm, nhẹ nhàng khéo léo hướng vòng xoáy to lớn phía dưới mười tám ngọn núi lơ lửng kia bay qua.

Trong mấy nhịp thở, Cơ Hạo đã tới trên không vòng xoáy, cẩn thận quan sát một phen trong vòng xoáy cũng không có mai phục khác, Cơ Hạo dùng Bàn Hi Thần Kính che lấp khí tức toàn thân, thật cẩn thận chui vào vòng xoáy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.