Chương trước
Chương sau
Thiên đình, Thiên Xu điện.

Trong một mảng đại điện tối mù, vô số điểm sáng màu sắc rực rỡ hóa thành vô số lốc xoáy to nhỏ, như bánh răng nối tiếp chặt chẽ, lơ lửng ở giữa không trung chậm rãi xoay tròn. Ngẫu nhiên một ít điểm sáng sẽ tuôn ra một mảng ánh sáng chói lóa, bên trong còn có lượng lớn hình ảnh chợt lóe.

Tương Liễu mặc áo bào đen, đắc ý ngồi ở chính giữa Thiên Xu điện, cười tủm tỉm nhìn những điểm sáng xoay tròn bất định kia.

Nơi này là đầu mối then chốt khống chế chính của Thiên Địa Đại Trận, thông qua nơi này, có thể giám thị động tĩnh các nơi trong thiên đình, càng có thể tùy ý phát động cấm chế, trận pháp các nơi. Bao gồm trước đó vài ngày đánh xuống thần lôi, ép gãy trụ trời Bất Chu sơn, đều là một tay Tương Liễu ở đây làm.

Có thể một tay nắm giữ toàn bộ thiên đình đại trận, có thể thông qua đại trận nắm giữ sinh tử của vô số sinh linh, Tương Liễu cảm thấy cuộc đời hắn cũng thăng hoa rồi. Hắn sống vô số năm, nhưng toàn bộ thành tựu hắn quá khứ vô số năm lấy được, cũng không thể so sánh với thành tích hiện tại.

“Người kia, những người đó.” Tương Liễu nheo mắt cười ‘hì hì’, rung đùi đắc ý giơ lên một cái chén vàng điêu khắc chín con kim long, nhe răng trợn mắt uống một ngụm quỳnh tương ngọc dịch ủ không biết bao nhiêu năm.

Thời thượng cổ, loại quỳnh tương ngọc dịch này chỉ có thiên đế mới có thể hưởng dụng, Tương Liễu vẻn vẹn một cự yêu hoành hành nhân gian, căn bản không có tư cách kiến thức loại rượu ngon tuyệt thế này. Nhưng hiện tại sao, toàn bộ thiên đình đều ở dưới sự khống chế của hắn, hắn muốn uống thì uống, ai có thể nói được gì hắn?

“Nhân tộc, hừ, tư vị không tệ.” Tương Liễu nheo mắt, thấp giọng nói ra lời làm người ta sợ hãi dựng tóc gáy: “Không chỉ có ăn ngon, hơn nữa đám tiểu nha đầu nhân tộc, hắc hắc, loại phong tình phong vận đó cũng cực tuyệt.”

“Về phần nói tín ngưỡng niệm lực của bọn họ…” Tương Liễu không cho là đúng khẽ hừ một tiếng.

Nhìn quanh một phen, sợ Cộng Công Thị đột nhiên xuất hiện nghe được mình lẩm bẩm, Tương Liễu lại đè thấp thanh âm: “Tín ngưỡng niệm lực của nhân tộc thực lợi hại như vậy? Có thể giúp người ta cô đọng thần hồn, nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới vĩnh hằng bất diệt? Sẽ không là Đế Thích Sát nói láo gạt người chứ?”

Một tiếng hừ lạnh ‘Hừ’ truyền đến, một làn hơi nước màu đen theo khe hở cửa chính của Thiên Xu điện tràn vào. Hơi nước xoay tròn một phen, Vô Chi Kỳ từ trong hơi nước đi ra, ngồi ở đối diện Tương Liễu.

“Lại tính toán cái gì thế?” Trong mắt Vô Chi Kỳ lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm Tương Liễu không ngừng.

“Tính toán đường lui.” Tương Liễu trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: “Lần này chúng ta là đắc tội tất cả mọi người rồi. Kế hoạch của Cộng Công nếu thành, chúng ta có thể có bao nhiêu lợi ích? Nếu kế hoạch của hắn thất bại… Chúng ta là kết cục gì?”

Trong mắt Vô Chi Kỳ hàn quang chớp loạn, hắn nghiêng đầu nhìn Tương Liễu một lúc lâu, đột nhiên cười nói: “Ta còn tưởng, ngươi vẫn luôn là thần tử khăng khăng một mực nhất của Cộng Công Thị. Không ngờ, trong đầu ngươi cũng có nhiều thứ rối rắm như vậy.”

Tương Liễu không cho là đúng uống tiếp một hớp lớn quỳnh tương ngọc dịch, mặc kệ mọi thứ nói: “Xà tính cẩn thận mà đa nghi. Đây là bản tính của ta nhiều năm qua. Thật không dễ gì sống tới ngày nay, ta thật ra rất sợ chết, ngươi biết không?”

Vô Chi Kỳ sờ sờ da đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ ngươi sợ chết sao? Thật ra ta cũng sợ. Nói thẳng, ta trước kia sở dĩ phải hoành hành ngang ngược như vậy, chính là muốn để toàn bộ mọi người đều sợ ta, bọn họ đều sợ ta, cũng không dám trêu chọc ta, ta mới có thể cảm thấy an toàn.”

Khẽ thở dài một hơi, Vô Chi Kỳ lẩm bẩm: “Sống càng lâu, thì càng sợ chết.”

Hơi dừng một chút, Vô Chi Kỳ ghé đến trước mặt Tương Liễu: “Chúng ta phụng dưỡng nhiều đời Cộng Công như vậy, ngươi cảm thấy Cộng Công một thế hệ này hắn…”

Ngón tay Tương Liễu căng lên, chén vàng trong tay bộc phát ra một quầng sáng chói mắt, theo tiếng kim loại vặn vẹo chói tai, chén vàng tinh xảo đẹp đẽ bị hắn bóp một cái vặn vẹo biến hình, hoàn toàn không còn bộ dáng.

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta năm đó đều đã phát lời thề ác độc!” Tương Liễu vứt cái chén vàng vặn vẹo, chỏng vó dưới đất nhìn vô số điểm sáng không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu: “Nếu không phải như vậy, ta đã sớm mang theo đám vợ con già trẻ của ta trốn chạy. Tương Liễu ta vốn chỉ là một hồng hoang quái xà cô đơn, nhưng hiện tại Tương Liễu thị ta con cháu huyết duệ cũng đã đông tới trăm vạn người…”

Vô Chi Kỳ trầm mặt nhìn Tương Liễu: “Ai bảo ngươi thích tìm nha đầu nhân tộc… Sinh nhiều huyết duệ như vậy!”

Tương Liễu nghiêng đầu, quái thanh quái khí nói: “Vô Chi Kỳ người thì không có? Ở trước mặt ta giả bộ làm gì?”

Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau một phen, theo bản năng đem đầu ghé vào chung, thấp giọng lẩm bẩm một lúc. Một lát sau, Vô Chi Kỳ thấp giọng hỏi: “Cần đem Tu Xà lão già đó tìm đến hay không?”

Tương Liễu hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Thằng nhãi đó lỗ mãng, không thể làm chuyện tinh tế như vậy. Xem hắn hiện tại đang làm gì? Quả thực mất hết mặt mũi chúng ta. Tùy hắn đi, hắn chết cũng tốt. Trái lại Côn Bằng bên kia, thằng nhãi đó cũng gian xảo lắm, chúng ta ba người thông minh tụ tập lại, có lẽ còn có thể tìm một đường lui miễn đi họa sát thân!”

Trong đại điện vô số điểm sáng xoay quanh bay múa, Tương Liễu và Vô Chi Kỳ tự xưng là Thiên Địa Đại Trận uy năng vô hạn, căn bản không có khả năng có ai có thể lẻn vào thiên đình, căn bản chưa chú ý trong một số điểm sáng nào đó lóe ra hào quang kỳ dị.

Trên quảng trường, Man Man hoan hô một tiếng, Thiếu Ti vội vàng bịt miệng nàng, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở trước môi mình ‘Suỵt’ một tiếng.

Man Man mở to mắt nhìn, vội vàng ngậm miệng, thật cẩn thận gật gật đầu.

Cơ Hạo hướng mọi người theo phía sau thấp giọng nói: “Được rồi, mọi người nhất định phải để ý một chút, thiên đình này từng bước nguy cơ, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, sợ là…”

Cơ Hạo còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng nổ truyền đến, mặt đất mơ hồ run lên, xa xa đại điện tương ứng một kho báu thiên đình hơi nhoáng lên một cái, ngói vàng ở nóc đại điện kịch liệt run rẩy, ‘Rầm rầm’ vang liền mạch.

Một thanh âm vang dội từ xa xa truyền đến: “Các con tăng thêm sức lực, hắc, phá vỡ cái cửa chết tiệt này, bảo bối bên trong có một phần của các ngươi!”

Rít lên vài tiếng ‘Tê tê’, thanh âm đó đắc ý nói: “Một đám ngu xuẩn, nơi này là thiên đình, có Thiên Địa Đại Trận, ai còn có thể hỏng việc tốt của tôn chủ sao? Có cái thời gian rảnh ở Thiên Xu điện trực, còn không bằng đi cướp đoạt bảo bối!”

“Nơi này là thiên đình, một đám ngu xuẩn, nơi này đào cái cột về, đổi thành ngọc tệ cũng đủ trăm tám mươi vạn tộc nhân ăn uống chi phí mấy trăm năm. Nhanh, nhanh, đem cái cửa chết tiệt này phá vỡ cho ta, xem bên trong rốt cuộc có bảo bối gì!”

Đoàn người Cơ Hạo nhìn nhau một phen, vội vàng cẩn thận hướng phía động tĩnh truyền đến tới gần.

Nấp ở sau một tòa đại điện, lén lút thò đầu nhìn về phía trước, Cơ Hạo liền nhìn thấy Tu Xà thân thể to lớn đứng ở giữa không trung, đang chỉ huy mấy ngàn chiến sĩ mặc trọng giáp màu đen, khiêng một cây cột thật lớn chú bằng vàng, hung hăng húc cửa một tòa đại điện.

Cửa đại điện kia cực kỳ dày nặng, mấy ngàn chiến sĩ tu vi cấp Vu Vương trở lên liên thủ, khiêng cột vàng to lớn đường kính trên một trượng thay nhau húc, làm đại điện run rẩy, trên cửa đốm lửa bắn tung tóe, lại trong chốc lát căn bản không húc vỡ được cửa.

Rốt cuộc Tu Xà tức giận, hắn rống lớn một tiếng, một cước đá bay mấy tên thủ hạ, ôm lấy cái cột đó tự mình ra trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.