Chương trước
Chương sau
Cổng thiên đình đóng chặt, tầng tầng khí lành bao phủ trên cửa, sấm sét mơ hồ lóe lên ở phía sau cửa, không có chút thanh âm nào truyền đến.

Thanh Vi đạo nhân cầm lá cờ phướn, đứng ở ngoài cửa lớn thiên đình lẳng lặng đợi một lúc, thấy trong thiên đình không có nửa điểm động tĩnh, không khỏi cười lạnh ‘hì hì’ vài tiếng, rung tay đánh ra một đạo hỗn độn lôi đình, nổ tung làm cổng thiên đình hơi chấn động, vô số ánh sáng màu sắc phun trào ra, nửa bên bầu trời cũng bị nhuộm thành bảy màu sắc.

Hai tay Đại Xích đạo nhân như ôm quả cầu, mười ngón nhẹ nhàng run lên, từng luồng thanh khí không ngừng từ đầu ngón tay phun ra, mảng lớn thanh khí ngưng tụ thành hoa sen càng nở càng tràn đầy, hoa sen lấy hàng vạn để tính kề sát Bất Chu sơn nghiêng nở rộ, nơi hoa sen và thân núi tiếp xúc tung tóe ra vô số ánh lửa tia điện, cả đống cát đá sỏi nhỏ vụn không ngừng từ trên thân núi bong ra.

Nhìn thấy Thanh Vi đạo nhân rất có tư thế trực tiếp lao vào thiên đình, Đại Xích đạo nhân thấp giọng quát: “Thanh Vi đừng vội lỗ mãng, thiên đình, thiên địa cũng là chỗ ra hiệu lệnh, chúng ta người thế ngoại, sao có thể dễ dàng mạo phạm uy nghiêm thiên địa?”

Thanh Vi đạo nhân đã xắn lên tay áo ngẩn ngơ, hung hăng trừng mắt nhìn cổng thiên đình khói màu lượn lờ một cái, lạnh giọng quát: “Tốt, tốt, tốt, bần đạo không xông vào thiên đình, các ngươi đừng để ở ngoài thiên đình bị bần đạo bắt được!”

Cơ Hạo ở một bên nhếch miệng cười không ngừng, vô cùng ác ý nhìn cánh cổng thiên đình đóng chặt.

Cộng Công thị, tự tạo nghiệt, tự đi tiêu thụ đi. Thanh Vi đạo nhân cũng không phải người rộng lượng thế nào cả, bị hắn nhớ thương, ngày lành của Cộng Công thần tộc ngươi đã hết rồi.

Cờ phướn hỗn độn trong tay Thanh Vi đạo nhân nhẹ nhàng run lên, một mảng lớn hỗn độn chi khí hóa thành những bàn tay to đổ ngược xuống, hung hăng bắt lấy Bất Chu sơn muốn đem thân núi đổ gãy của nó đỡ thẳng lại.

Oa Linh, Đông công, Tây mỗ, Minh đạo nhân, Chúc Dung thị mắt thấy có hai đại cường viện tới, không khỏi cùng cất tiếng kêu khẽ, đều dốc hết toàn lực thi triển thần thông, mảng lớn ráng màu khí lành bao lấy nửa đoạn Bất Chu sơn gãy, chậm rãi đẩy nó, từng chút từng tia đem Bất Chu sơn đỡ thẳng lại.

Thân Bất Chu sơn vốn nghiêng bốn mươi lăm độ, chậm rãi được đỡ thẳng đến ba mươi độ, hai mươi độ, mười độ…

Mắt thấy Bất Chu sơn gãy đã sắp được đỡ thẳng, chỉ cần sau này hao phí một ít thần thông pháp lực, vận dụng một ít thiên địa thần tài đem chỗ gãy tu bổ thỏa đáng, lấy sự thần dị của Bất Chu sơn, không tốn bao nhiêu thời gian, nó có thể tự khép lại như lúc ban đầu.

Nhưng trên cổng chính thiên đình đột nhiên xuất hiện một gương mặt thần ma dữ tợn, gương mặt khổng lồ này của thần ma toàn thân lôi quang xanh tím quấn quanh mở mắt ra, lạnh lẽo vô tình nhìn đoàn người Đại Xích đạo nhân đang bận rộn, đột nhiên mở miệng hung hăng phun.

Trong mồm gương mặt thần ma khổng lồ lượn lờ ánh sáng bảy màu, điện tương sền sệt như thủy ngân mang theo tiếng kêu chói tai trút xuống, hóa thành vô số dòng điện màu bạc to bằng vại nước rợp trời rợp đất hướng các vị đại năng đang đỡ thẳng Bất Chu sơn nện xuống.

“Cộng Công thị!” Chúc Dung thị lớn tiếng thét dài, hai mắt hắn phun lửa, hung hăng nhìn về phía thiên đình.

“Cộng Công thị, ngươi muốn chết!” Cơ Hạo đội Bàn Hi Thần Kính phóng lên cao, một hào quang âm u che nửa bên bầu trời, hắn dốc hết toàn lực thúc dục uy lực Bàn Hi Thần Kính, miễn cưỡng bảo vệ non nửa đoạn thân Bất Chu sơn bị nghiêng.

Đế Thuấn sức cùng lực kiệt cắn nát đầu lưỡi, cố lấy một chút vu lực cuối cùng, vung Hiên Viên Kiếm phóng lên cao, hung hăng bổ một kiếm về phía cửa chính thiên đình. Thân là Nhân Hoàng, lại đánh vỡ điều luật thượng cổ thiên địa, hướng về tượng trưng uy nghiêm thiên địa vung bảo kiếm, Đế Thuấn đã tức giận đến hoàn toàn điên cuồng, không để ý tất cả.

Điện quang như nước trút xuống trên Bàn Hi Thần Kính. Đây là thiên địa ý chí của Bàn Cổ thế giới biến thành hàng ma thần lôi thiên đình toàn lực đánh ra.

Bàn Hi Thần Kính tất nhiên là vô thượng chí bảo, thứ nhất là vật ngoại lai, còn mơ hồ chịu thiên địa pháp tắc của Bàn Cổ thế giới bài xích, hai là Cơ Hạo tu vi có hạn, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của nó. Thần kính sau khi giúp Cơ Hạo ngăn cản tuyệt đại bộ phận uy năng, vẫn có non nửa số tia điện rơi ở trên thân hắn.

Cửu Dương Vô Cấu Y dâng lên chín vầng mặt trời chói chang, kim quang huy hoàng bảo vệ toàn thân Cơ Hạo.

Tia điện như nước, Cửu Dương Vô Cấu Y đem uy lực thần lôi còn sót lại hoàn toàn đỡ lấy, bản thân Cơ Hạo lại thừa nhận không nổi áp lực khổng lồ do thần lôi mang đến, bị ép chìm xuống phía dưới từng chút một. Sau mấy nhịp thở, Cơ Hạo đã lao đầu đánh vào trên Bất Chu sơn.

Hai chân nặng nề đạp ở trên Bất Chu sơn, Cơ Hạo chỉ cảm thấy thân thể như bị một vạn ngọn núi lớn đè, Bàn Hi Thần Kính và Cửu Dương Vô Cấu Y thay hắn chặn toàn bộ uy năng của hàng ma thần lôi, lại không có sức lại tiêu trừ cho hắn chấn động khủng bố thần lôi tự mang.

Tiếng ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, xương khớp trong cơ thể Cơ Hạo vỡ nát từng tấc một.

Áp lực khổng lồ điên cuồng áp bức tiềm lực của Cơ Hạo, đỉnh nhỏ năm màu trong bụng điên cuồng xoay tròn, Bàn Giả thái dương bị cái đỉnh nhỏ cấp tốc luyện hóa cắn nuốt, từng dòng lũ màu vàng như những con rồng khổng lồ ùa vào thân thể Cơ Hạo, ập vào toàn bộ vu huyệt cùng kinh lạc của hắn, ở trong vu huyệt của hắn đốt sáng lên một lại một bản mạng vu tinh.

Xương khớp vỡ vụn lại không ngừng chữa trị, sau đó lần lượt bị nghiền nát, lại một lần nữa được chữa trị.

Cơ Hạo thúc dục Bàn Hi Thần Kính, gắt gao bảo vệ non nửa đoạn thân núi Bất Chu sơn đổ nghiêng.

“Tiểu tử này gan dạ lắm!” Minh đạo nhân nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, đột nhiên cười lên: “Tiểu tử, sau khi ngươi chết, nguyện đầu nhập môn hạ bần đạo hay không?”

Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đồng thời nhìn về phía Minh đạo nhân, ánh mắt hai người lạnh lùng như băng, đồng thời ‘Hừ’ một tiếng.

Thân thể Minh đạo nhân khẽ run rẩy, chợt ngẩng đầu nhìn Đại Xích đạo nhân và Thanh Vi đạo nhân một cái, khô cằn cười cười. Hắn nhanh chóng liếc một cái, rốt cuộc từ trong hộ thân kim quang của Cơ Hạo, nhìn ra một tia dấu vết Hồng Mông bảo cấm Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân liên thủ thêm vào.

Minh đạo nhân không hé răng nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi thúc dục tám trăm cương thi to lớn, dốc hết toàn lực muốn đỡ thẳng Bất Chu sơn.

Nhưng hơn phân nửa đoạn Bất Chu sơn bại lộ ở ngoài Bàn Hi Thần Kính che chở bị hàng ma thần lôi đánh phá, lực đánh đáng sợ khiến thân núi chợt nghiêng, theo tiếng ‘ken két’ đáng sợ, thân núi vốn sắp được đỡ thẳng không ngừng nghiền áp xuống phía dưới, trong chớp mắt đã hình thành góc vuông chín mươi độ với nửa thân núi phía dưới.

Kiếm quang của Đế Thuấn bổ vào trên cổng thiên đình, gương mặt thần ma xanh tím kia hung hăng hướng hắn rít gào một tiếng, một dòng điện tương như nước phun ra, hung hăng nện ở trên ngực Đế Thuấn, đem hắn đánh cho toàn thân bốc khói đen bay ra xa hơn ngàn dặm.

Đế Thuấn hộc ngụm máu lớn, tuyệt vọng nhìn cổng thiên đình không tổn hao gì.

Hắn đã vận dụng toàn lực, nhưng cổng thiên đình nào phải hắn một Nhân Hoàng có thể bổ vỡ? Cho dù hắn cầm Hiên Viên Kiếm do đế Hiên Viên lưu lại, cũng không thể nào tổn hại cổng thiên đình một chút nào.

Các đám kiếp vân màu đen, màu tím, màu vàng, màu bạc, màu trắng, màu đỏ… Các sắc thái hỗn tạp hội tụ ở ngoài cửa thiên đình.

Khí tức lôi kiếp khủng bố làm Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân cũng không khỏi nhíu mày.

Cơ Hạo bất đắc dĩ thét dài một tiếng: “Các vị tiền bối, không đỡ thẳng được, thì luyện hóa đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.