Thần linh nhất tộc không có thuyết linh hồn, thần hồn cùng thần thể bọn họ hoàn toàn hòa hợp một thể, thần thể bị hao tổn, thần hồn cũng theo đó bị hao tổn. Cho nên thần linh tất nhiên trời sinh mạnh mẽ vô cùng, một khi bị thương sẽ cần thời gian dài đằng đẵng để tĩnh dưỡng khôi phục.
Chúc Dung Thiên Mệnh không phải hậu duệ thần linh thuần túy, hắn là con nối dõi Chúc Dung thị với nữ tử nhân tộc hỗn huyết mà sinh.
Chỉ thấy Hoa đạo nhân chỉ tay, đầu Chúc Dung Thiên Mệnh phát nổ, một đám sương mù máu bay ra, bên trong có thể thấy được một bóng người màu lửa đỏ như ẩn như hiện, mơ hồ chính là bộ dáng Chúc Dung Thiên Mệnh.
Thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Chúc Dung Thiên Mệnh ở trong sương mù máu hướng Hoa đạo nhân liên tục dập đầu: “Tổ sư cứu con, tổ sư cứu con, con không muốn chết, con còn chưa thành Nhân Hoàng, con không muốn chết, con không muốn chết đâu!”
Gió trời phần phật, thanh âm Chúc Dung Thiên Mệnh rất nhỏ như con kiến kêu, lại theo gió rõ ràng truyền vào lỗ tai đám người Cơ Hạo.
Vô Chi Kỳ nhe răng trợn mắt cười quái dị một tiếng, hắn âm trầm nói: “Chúc Dung thị có một đứa con nối dõi ‘có cốt khí’ như vậy, hắc hắc, lần sau đụng tới Chúc Dung thị, phải hỏi tổ miếu Chúc Dung thị bọn hắn, có phải bị người ta đi tiểu vào hay không!”
Cười lớn một tiếng, Vô Chi Kỳ đột nhiên cầm lên đại thiết bổng hung hăng hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184487/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.