Chương trước
Chương sau
Thiên Địa Kim Kiều mang theo một dải cầu vồng màu vàng sẫm xuyên qua hư không, lóe lên một cái đã tới ngoài thành Nghiêu Sơn.

Thiên Địa Đại Trận của Nghiêu Sơn thành đã tự mở ra, mây khí lành bao phủ hư không, trên tường thành Nghiêu Sơn lĩnh tinh nhuệ mặc giáp trận địa sẵn sàng đón quân địch, càng có chiến sĩ long tộc, phượng tộc, Đồ Sơn thị đứng ở trên tường thành tò mò xem náo nhiệt.

Thái Dương Đạo Tâm ở mi tâm Cơ Hạo mở ra, hào quang màu vàng chiếu rọi hư không, hắn liếc một cái thấy được một quầng hắc quang trong Thiên Địa Đại Trận.

Đó là một tòa Ngu tộc thần tháp màu đen, đang đau khổ ngăn cản Thiên Địa Đại Trận nghiền áp. Vẻn vẹn một tòa thần tháp tự nhiên không thể đối kháng Thiên Địa Đại Trận quán thông địa mạch, trên ứng tinh tú, khôn cùng thụy khí tường quang như cối xay bao vây tầng tầng quanh một mảng tối đen phạm vi trăm dặm, lực lượng xay xát to lớn làm quầng sáng màu đen không ngừng run rẩy, vặn vẹo, không ngừng xé ra những vết nứt thật lớn.

“Phá cho ta!”

Cơ Hạo hét một tiếng giận dữ, mi tâm hắn Thiên Địa Kim Kiều chợt lóe, đem Thanh Phục và một đám tộc nhân đưa vào trong thành Nghiêu Sơn, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm ở tay phải phát ra một tiếng kiếm ngân lên cao vút trong mây, mang một đạo kim quang liệt hỏa to trăm trượng, hung hăng bổ vào trên một mảng hắc ám kia.

Quầng sáng màu đen ở dưới Thiên Địa Đại Trận nghiền áp đã hầu như sụp đổ ầm ầm vỡ vụn, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm hung hăng bổ vào trên thần tháp toàn thân đen sì, một đòn đem thần tháp chém thành hai mảnh đều đều.

Cả mảng lớn kim quang liệt hỏa gào thét rơi xuống, mười mấy chiến sĩ Già tộc trấn giữ ở bên thần tháp rên cũng chưa rên nổi một tiếng, lập tức bị kim quang liệt hỏa thiêu thành tro tàn. Uy lực Cửu Dương Đãng Ma Kiếm to lớn đến cực điểm, ngay cả binh khí cùng giáp trụ của những chiến sĩ Già tộc đó cũng bị đốt thành một làn khói.

Thân hình Cơ Hạo lóe lên đi tới bị trên không khu vực hắc ám bao trùm, liếc một cái thấy được Thái Ti hai mắt trắng dã.

Khí tức toàn thân Thái Ti âm lãnh đến cực điểm, hắn trợn mắt nhìn Cơ Hạo một cái, bạch quang trong mắt dần dần tán đi, gợn sóng thời gian ngoài thân thể dần dần tiêu tán. Vì tinh tú cực lớn màu xám kia trên trời chiếu rọi ở trên thân Thái Ti, một luồng ánh sao màu xám không ngừng rót vào thân thể hắn.

Vu huyệt và kinh lạc trong cơ thể Thái Ti đang cấp tốc tan rã. Toàn bộ vu huyệt với kinh lạc đang cấp tốc chuyển hóa làm một vùng ‘tinh không’ nho nhỏ. Ở trong một vùng tinh không nho nhỏ này, lượng lớn khí tức màu xám tràn ngập, một ngôi sao to bằng nắm tay đang cấp tốc ngưng hình.

Ở phụ cận ngôi sao màu xám đó, còn có tám viên khác to bằng ngón cái lóe ra hào quang màu xám. Thái Ti sau khi hấp thu toàn bộ tinh khí thần của hơn một trăm dị tộc tinh nhuệ, hắn thế mà muốn một hơi ngưng tụ chín khỏa bản mạng vu tinh!

Cơ Hạo nhìn Thái Ti một cái, rung tay đem một viên bồ đề tử phân thân Mộc đạo nhân ném cho hắn.

Mắt Thái Ti sáng lên, tuy không biết Cơ Hạo ném tới là cái gì vậy, nhưng bồ đề tử phân thân Mộc đạo nhân chí bảo cỡ nào, Thái Ti sâu sắc đã nhận ra bên trong viên bồ đề tử này chất chứa sinh cơ khổng lồ cùng tạo hóa lực nào đó không thể nói bằng lời.

“Thứ tốt!” Thái Ti vươn tay, cứng rắn kéo cằm mình ra, đem miệng cực lực mở ra đến biên độ lớn nhất, đem viên bồ đề tử so với nắm tay còn lớn hơn vài vòng đó một hơi nuốt vào miệng.

Một đạo linh quang màu xanh biếc dung nhập thân thể Thái Ti, trên làn da Thái Ti không ngừng trào ra mồ hôi màu xám, một khí tức khó ngửi không ngừng khuếch tán ra. Thân thể Thái Ti hơi run run, trong thân thể hắn, dần dần có điểm sáng mới tràn ra.

Trên trời, một ngôi sao tối đen như mực, không ngừng tản mát ra khôn cùng tà khí xuất hiện.

Ngôi sao màu đen này toàn thân ánh sao góc cạnh rõ ràng, giống như mọc vô số xúc tua màu đen.

Ngôi sao lơ lửng ở trên hư không, một ánh sao màu đen chiếu rọi xuống, trong cơ thể Thái Ti, chín điểm sáng mới xuất hiện cấp tốc hóa thành màu đen. Thân thể Thái Ti vốn đã tà khí ngút trời lập tức trở nên càng thêm quỷ bí khó lường.

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn ngôi sao màu đen kia, lại nhìn nhìn Thái Ti tà khí ngút trời, không khỏi lắc lắc đầu. Thằng cha này, hắn là khăng khăng một mực muốn đi đường tà đạo đến cùng.

Man Man đứng bên nhún nhảy kêu lên: “Cơ Hạo, mau đi xem Phong Hành một chút, nửa người hắn bị rút khô rồi!”

Da Ma Sam Gia túm góc váy, đã nhanh chóng chạy về phía Phong Hành. Nàng vừa bước nhanh bôn tẩu, vừa thất thanh kêu lên: “Hắn bị Ám Nhật Thần Quang đánh trúng, sinh mệnh lực của hắn bị cắn nuốt rồi. Nguy rồi, ta. Ta, ta không có dược tề bổ sung sinh mệnh lực!”

Thân thể mập mạp của Vũ Mục như một quả bóng nhảy bật lên, lên xuống hai cái đã tới bên Phong Hành. Hắn nhìn nửa thân thể khô héo như bộ xương của Phong Hành, đột nhiên hai hàng lệ nóng như suối phun ra: “Phong Hành, nửa người ngươi cũng khô quắt… Nguy rồi…”

Vũ Mục vừa khóc, vừa nắm lên đai lưng của Phong Hành muốn xé rách quần hắn.

Phong Hành nửa thân bảo trì hoàn hảo kinh hãi mở to mắt nhìn, hắn túm chặt đai lưng quần của bản thân, khàn cả giọng thét chói tai: “Mập mạp chết tiệt, ngươi muốn làm gì? Ngươi tụt quần ta làm gì?”

Vũ Mục kinh hoảng kêu lên: “Phong Hành, ngươi còn chưa cưới vợ đâu, ngươi nếu phía dưới cũng khô mất nửa bên, ngươi, ngươi, ngươi…”

Nửa gương mặt của Phong Hành run rẩy một chút, hắn gian nan cúi đầu, mặt mang nét kinh hãi hướng nửa thân dưới của mình nhìn liếc một cái, cánh tay bảo trì hoàn hảo kia của hắn cũng liền theo bản năng buông lỏng ngón tay.

‘Xẹt’ một tiếng, Vũ Mục xé rách quần Phong Hành.

Da Ma Sam Gia vừa mới chạy tới kêu một tiếng quái dị, gương mặt đỏ bừng xoay người bỏ chạy.

Thiếu Ti, Man Man đồng thời dừng bước, người nào cũng vội vàng chạy về phía sau, vừa chạy, các nàng vừa buồn bực quát to Vũ Mục không ra làm sao.

Cơ Hạo cười lớn ‘ha ha’, thân hình nhoáng lên một cái đến bên người Phong Hành, nhìn thấy nửa người hắn khô quắt như bộ xương, vội vàng lấy ra một viên bồ đề tử bóp nát, đánh một đạo linh quyết, đem nó hóa thành một dòng linh khí màu xanh biếc dung nhập thân thể Phong Hành.

Thân thể Phong Hành được bồ đề tử của Mộc đạo nhân tẩm bổ, nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, một bộ da từ trên thân hắn tan rã bong ra, thân thể hắn trở nên trơn bóng đẫy đà, so với trước kia càng tỏ ra cường đại tinh tráng hơn rất nhiều.

Trầm ngâm một lát, Cơ Hạo lấy ra một viên bồ đề tử nhét vào trong miệng Phong Hành, lại đưa cho Vũ Mục một viên.

“Không nên hỏi là cái gì, đừng để người ta nói các ngươi từng ăn bảo bối này. Ừm, mau nuốt vào, đem nó luyện hóa là được.”

“Đại khái, trong nửa tháng đi, khiến các ngươi đều tăng lên Vu Đế cảnh.”

Cơ Hạo nhìn bồ đề tử bích quang trong sáng, rất vui vẻ cười, hắn lật tay ném ba viên bồ đề tử ra, phân biệt rơi ở trên tay Man Man, Thiếu Ti cùng Da Ma Sam Gia.

Vừa rồi lúc Da Ma Sam Gia túm góc váy hướng Phong Hành bên này chạy tới, Cơ Hạo đã thấy rõ, trên mặt Da Ma Sam Gia tràn ngập sự quan tâm đối với Phong Hành, càng có một chút tình tố nói không rõ được ở trong.

“Dù sao là mỹ nữ là được, tiểu tử ngươi cũng sẽ không ghét bỏ người ta có ba con mắt chứ?” Cơ Hạo ở trong lòng trộm vui, không biết bao nhiêu ý niệm bất lương quay cuồng không ngừng ở trong lòng hắn.

Man Man, Thiếu Ti rất nghe lời nuốt vào bồ đề tử.

Da Ma Sam Gia thì tò mò thưởng thức viên bồ đề tử chất chứa lực lượng vô biên này, ngẩng đầu còn muốn hỏi Cơ Hạo cái gì đó nữa.

Còn chưa mở miệng, một bóng người cao gầy đột nhiên từ một bên lao tới, Nghệ Thần mở ra bàn tay to, hướng cái cổ tinh tế non mềm của Da Ma Sam Gia chụp tới.

“Ám Nhật tiểu công chúa, theo ta đi đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.