Cơ Hạo kinh hỉ cười to: “Sư tôn!”
Thân thể Mộc đạo nhân quơ quơ, trong cổ phun ra một đạo bích quang, hóa thành mấy chục cái lá bồ đề xoay tròn một phen, một lần nữa ngưng tụ thành một cái đầu, nhưng ý sầu khổ trên mặt đã không còn sót lại chút gì, chỉ có một mảng kinh sợ treo ở trên mặt.
“Vũ Dư! Ngươi…”
Mộc đạo nhân khàn giọng rống giận, lại một đạo kiếm quang tươi mới linh động trong suốt như nước như thanh bình uốn lượn mà đến, từ đỉnh đầu bổ xuống thẳng tắp, đem thân thể Mộc đạo nhân chia làm hai mảnh.
Một bóng người hiện lên, Vũ Dư đạo nhân thân khoác áo bào đỏ thẫm, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải cầm một thanh bảo kiếm màu xanh cười lớn lướt đến bên người Cơ Hạo, dùng sức một hơi hướng hai mảnh thi thể của Mộc đạo nhân thổi tới.
Gió mạnh ‘Vù vù’ như vô số thanh kiếm sắc bén xuyên qua thi thể Mộc đạo nhân, ngay cả cây bồ đề kia phía sau lão cũng bị gió mạnh nhổ tận gốc, loáng cái xay nát.
Trong tiếng quát lớn phẫn nộ, thân thể Mộc đạo nhân chợt sụp đổ, hóa thành một mảng sương mù xanh biếc theo gió xoay quanh bay múa một phen, sau đó hướng vào phía trong lặng yên ngưng tụ, hóa thành một viên bồ đề tử long lanh trong suốt to bằng nắm tay, bích quang tản ra rơi vào trong tay Vũ Dư đạo nhân.
“Ha ha, đồ nhi ngoan, đây chính là tạo hóa của ngươi!” Vũ Dư đạo nhân cười đến mức mắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2184435/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.