Chương trước
Chương sau
Khi Mộc đạo nhân ra tay, vẻ mặt lão cay đắng.

Khổ ý nồng đậm, có thể khiến bất luận kẻ nào tuyệt vọng, khiến bất cứ sinh linh nào cũng không có bất cứ ‘dục – vọng’ ra tay nào nữa.

Trong đôi mắt lão lóe ra bích quang, long lanh trong suốt không có tạp chất, như liếc một cái có thể nhìn thấu đến cùng; nhưng trong mắt lão lại có hỗn độn hào quang bao dung vạn vật ẩn hiện, rộng lớn mênh mông khiến người ta căn bản không thể thấy rõ một chút nào ẩn chứa trong đó.

Cảm giác tuyệt đối đối lập, linh hồn cũng sắp bị xé rách, đổi làm người khác, chỉ riêng ánh sáng không lường được trong mắt Mộc đạo nhân, đã có thể khiến linh hồn hắn tan vỡ, hồn phi phách tán chết thảm ngay tại chỗ.

Nhưng trên người Cơ Hạo lóe ra thần quang âm u, Bàn Hi Thần Kính tự hộ chủ, thần hồn công kích do thần quang kì dị trong mắt Mộc đạo nhân phát ra bị dịch chuyển ra ngoài.

Trong lúc nhất thời trời đất tối tăm, tinh tú trên Lưu Diễm Hải mất đi ánh sáng, phụ cận hòn đảo nhỏ chỗ Cơ Hạo và Mộc đạo nhân, trong phạm vi trăm vạn dặm, vạn vật đồng thời lộ ra một khổ ý nồng đậm.

Vô luận hòn đảo nhỏ, nước biển, nham thạch nóng chảy, lửa, tro bụi, hay là các thuỷ tộc kỳ dị trong nước biển, có thể thừa nhận nhiệt độ cao nóng cháy dày vò, tất cả đều bởi vì khổ ý nồng đậm này tan thành mây khói.

Thân thể Cơ Hạo run lên, trong thất khiếu đồng thời phun ra máu tươi.

Sự đáng sợ của thân thể Vu Đế triển lộ không bỏ sót, máu tươi phun ra đồng thời bắt đầu co về, một chút tinh huyết cũng không tiết ra, tất cả đều bị thân thể cường đại của Cơ Hạo hấp thu về, hơi xoay tròn một cái liền một lần nữa trở về tuần hoàn máu của bản thể.

Thần hồn công kích trong mắt Mộc đạo nhân phóng ra cứ thế bị hóa đi, cho dù trong trăm vạn dặm quanh hòn đảo nhỏ chỗ bọn họ đã là một mảng hỗn độn hư không, nhưng thần hồn công kích đáng sợ của hắn dù sao cũng bị Bàn Hi Thần Kính hóa thành hư ảo.

Tay áo hắn nhẹ nhàng chạm đến Cửu Dương Qua, nhưng Cửu Dương Qua mang theo một tia đường cong huyền ảo vô cùng không thể tưởng tượng, nhẹ nhàng cọ qua tay áo Mộc đạo nhân, tránh được lão chặn lại, tiếp tục bổ vào đỉnh đầu của lão.

Vì thế búi tóc Mộc đạo nhân ‘Phập’ một tiếng bị Cửu Dương Qua bổ ra, mấy chục sợi tóc dài đen nhánh sáng bóng, lộ ra một tia bích quang nhẹ nhàng bay lên. Búi tóc Mộc đạo nhân bị một giáo của Cơ Hạo bổ ra, búi tóc tan tác, mái tóc dài không gió múa loạn, rối tung ở phía sau lão.

Cây giáo đánh xuyên búi tóc Mộc đạo nhân, tiếp tục hướng da đầu của lão chém tới.

Cách da đầu Mộc đạo nhân còn khoảng hai tấc, cây giáo mang theo nhuệ khí vô hình, đã khiến da đầu Mộc đạo nhân hơi lõm xuống!

Mộc đạo nhân sợ hãi, động dung, biến sắc, kinh hãi trừng lớn mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Cơ Hạo một cái —— lấy tu vi lão, ở Bàn Cổ thế giới đã là tồn tại tuyệt đỉnh, có thể xưng Bàn Cổ thế giới không hủy, thì lão gần như vĩnh hằng bất diệt.

Lấy tu vi của lão, cho dù ức vạn tinh tú của Bàn Cổ thế giới đồng thời rơi xuống, đồng thời nện ở trên thân lão, cũng đừng nghĩ xúc động một sợi tóc của lão.

Nhưng một đòn nhẹ nhàng của Cơ Hạo, thế mà có thể khiến da đầu của lão lõm xuống?

Đây quả thực chính là một con kiến bé nhỏ không đáng kể, nhẹ nhàng đá một cước khiến một con cự long hộc máu!

Mộc đạo nhân chấn động nhìn Cơ Hạo, bốn phương tám hướng có vô số tiên quang xanh biếc hướng bên này cấp tốc hội tụ đến, từng đạo tiên quang to lớn khổng lồ, chất chứa sức mạnh to lớn vô cùng nhanh chóng lao về thân thể Mộc đạo nhân.

Thời điểm Cửu Dương Qua cách da đầu Mộc đạo nhân còn có khoảng một tấc, cành cây màu xanh biếc tay trái lão đánh ra đã mang theo hào quang màu xanh lục, nhìn như nhẹ thực ra lôi đình vạn quân bổ vào trên ngực Cơ Hạo.

Bàn Hi Thần Kính đã động, một đạo thần quang âm u tập trung ở trước ngực Cơ Hạo, hóa thành một tấm thần kính dày nặng vuông vức dài rộng ba thước, chủ động đón đầu cành cây trong tay Mộc đạo nhân.

Tay Cơ Hạo cũng đã động, hắn lấy ra mấy đạo phù có tính phòng ngự Đại Xích đạo nhân phái Huyền Đô đạo nhân đưa tới, không chút keo kiệt loáng cái lấy các đạo phù bằng ngọc đó bóp vỡ. Nhiều điểm tiên quang ở trong khe hở đầu ngón tay Cơ Hạo rơi xuống, hai khí đen trắng phóng lên cao, ở phía sau Cơ Hạo hóa thành một âm dương song ngư Thái Cực đồ linh động dị thường!

Cành cây đánh xuống, thần quang Bàn Hi Thần Kính biến thành bảo kính bị bổ vỡ, không có chút thanh âm nào, bảo kính đã bị đánh vỡ thành mảnh vụn. Cành cây màu xanh biếc mang theo ánh sáng xanh mượt, nhẹ nhàng khéo léo bổ vào trên ngực Cơ Hạo.

Cơ Hạo thở dài một hơi, hắn bày ra một tư thế mặc số phận, nhắm mắt, một tay vung Cửu Dương Qua, dốc hết toàn lực tiếp tục đánh xuống.

Mộc đạo nhân nhìn hắc bạch Thái Cực đồ phía sau Cơ Hạo, sắc mặt khổ hầu như có thể nhỏ ra mật đắng nước. Lão nhẹ nhàng nói: “Đại Xích đạo hữu, thôi được, thôi được, để bần đạo lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi một chút đi.”

Cành cây trong tay nhìn như thong thả, thực ra nhanh vô cùng… Đồng thời, thế công của cành cây nhìn như mau lẹ vô cùng, quỹ tích mỗi một cành cây mỗi một cái lá cây lại đều rõ ràng có thể thấy được. Mộc đạo nhân rót vô thượng thần thông pháp lực ở trên cành cây trong tay, trong lục quang mờ mờ, cành cây lấy một loại quy luật vận động hoàn mỹ khó có thể hình dung, như đột phá cực hạn thời gian và không gian, mang theo khổ ý nồng đậm bổ vào trên Thái Cực đồ vờn quanh trên thân Cơ Hạo.

Lưu Diễm Hải nhẹ nhàng nhảy lên một cái, lượng nước biển khổng lồ nháy mắt bốc hơi.

Thái Cực đồ hai màu đen trắng nứt ra mấy khe hở bé nhỏ không đáng kể, cành cây màu xanh lục trong tay Mộc đạo nhân phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’, ít nhất có năm sáu mươi phiến lá vỡ vụn, héo rũ, từ trên cành cây không ngừng điêu linh rơi xuống.

Tất cả cái này đều xảy ra ở trong chớp mắt, Mộc đạo nhân còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào đối với cành cây điêu linh trong tay, Cửu Dương Qua trong tay Cơ Hạo đã nặng nề bổ vào trên da đầu Mộc đạo nhân.

Tầng tầng tử khí trên da đầu Mộc đạo nhân hoá thành quầng sáng dạng điện thờ lửa không ngừng bay lên trời, không ngừng triệt tiêu uy lực đáng sợ của Cửu Dương Qua.

Nhưng Cơ Hạo bốn chiêu hợp nhất đánh ra một đòn này, Cửu Dương Qua theo nhược điểm vi diệu nhất, không thể nói nên lời nhất trong thiên địa đại đạo rơi ở Mộc đạo nhân trên người. Cửu Dương Qua nhẹ nhàng khéo léo tránh được quầng sáng không ngừng trào ra trên đầu Mộc đạo nhân, vô cùng kì diệu trực tiếp bổ vào trên đỉnh đầu Mộc đạo nhân.

‘Phập’ một tiếng, da đầu Mộc đạo nhân vỡ ra, một đạo tử khí bốc lên máu phun ra.

Mộc đạo nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Hạo, trong mắt tràn đầy biểu cảm quái dị không thể tưởng tượng.

Máu tươi theo da đầu lão không ngừng chảy xuống, các giọt tử khí tràn ngập máu tươi nhanh chóng nhuộm ướt áo vải thô trên thân lão.

“Ngươi, thế mà có thể tổn thương ta?” Mộc đạo nhân không thể tin lẩm bẩm.

“Ừm, chỉ rách một miếng da!” Cơ Hạo cười gượng nhìn Mộc đạo nhân.

Quả thực chỉ rách một miếng da, Cửu Dương Qua sau khi phá vỡ da đầu Mộc đạo nhân, còn chưa đụng tới xương sọ lão, thì đã hao hết toàn bộ lực đạo, không thể xâm nhập thêm chút nào nữa.

Không chỉ có thế, càng có một lực lượng phản chấn đáng sợ xuyên thấu qua Cửu Dương Qua truyền thẳng tới, chấn động khiến cánh tay Cơ Hạo đau đớn không chịu nổi, xương khớp, cơ bắp trên cánh tay đã vỡ thành một đám tương hồ, nếu không phải hắn nỗ lực duy trì, cả cánh tay đều đã vỡ nát.

“Chỉ rách một miếng da?” Bốn phương tám hướng càng lúc càng nhiều xanh biếc tiên quang không ngừng lao về thân thể Mộc đạo nhân.

Sắc mặt lão sầu khổ nhìn Cơ Hạo, đưa tay sờ sờ máu tươi chảy xuống trên da đầu mình, âm u nói: “Vẻn vẹn tiểu bối, thương pháp thể ta… Cho dù Đại Xích, Thanh Vi, Vũ Dư ba người đồng thời đến… Tiểu bối, chết đi!”

Mộc đạo nhân giơ lên cành cây trong tay, hung hăng hướng đỉnh đầu Cơ Hạo đập xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.