Chương trước
Chương sau
“A cha, sư huynh, sư tỷ, các ngươi đi đối phó ma đầu kia.”

Cơ Hạo tế ra Vũ Dư kiếm trận, lấy thực lực hắn không đủ để phát huy toàn bộ uy lực của kiếm trận, nhưng cũng đủ để phong tỏa hư không phạm vi mười vạn dặm.

Bốn màu kiếm khí lan tỏa ra thiên địa, hùng hồn dựng lên, Cơ Hạo hướng Chúc Dung Thị, A Bảo, Quy Linh quát to một tiếng.

Chúc Dung Thị, A Bảo, Quy Linh mặc kệ việc khác, dùng hết thủ đoạn xé rách hư không, nháy mắt di động đến trong thần cung. Trong lòng bọn họ biết rõ, lấy thần thông đáng sợ của các tồn tại không biết tên kia, nếu lại phối hợp thân thể vĩnh hằng bất diệt của Xi Vưu, vậy tuyệt đối là tai nạn.

Rất có thể khiến toàn bộ sinh linh của Bàn Cổ thế giới, vô luận dị tộc hay nhân tộc đều hoàn toàn bị diệt.

Bọn họ xâm nhập thần cung, sau đó cửa chính thần cung ầm ầm đóng lại, bốn phương tám hướng vô số cột lửa phóng lên cao, đem thần cung to lớn bao bọc nhiều tầng. Thiên địa thần viêm, linh hỏa đủ loại màu sắc hình dạng tạo thành cột lửa đan xen quấn quýt lẫn nhau, hóa thành một cái lưới lớn bao trùm bốn phương.

Cơ Hạo đứng ở giữa không trung, lẳng lặng nhìn mười tám người vạm vỡ kia cùng sáu tuyệt sắc mỹ nhân thân bị thương nặng ngoài quảng trường thần cung.

“Tiểu gia hỏa có chút ý tứ, nhưng anh hùng luôn chết sớm nhất, chết nhanh nhất, hơn nữa sau khi chết cảnh ngộ thê thảm nhất.” Một người vạm vỡ cầm kim cương bảo xử, nhìn Cơ Hạo dùng thanh âm mềm mại điệu dàng khẽ cười nói: “Chúng ta từng thấy vô số anh hùng, cho nên chúng ta biết kết cục của anh hùng là gì.”

“Tiểu ca, ngươi cũng không cần sính anh hùng, không bằng… Ngoan ngoãn làm nô lệ của chúng ta đi?” Một người vạm vỡ khác ánh mắt lóe lên nhìn Cơ Hạo, kiếm quang bốn màu bốn phương tám hướng bao phủ toàn bộ thiên địa khiến hắn có chút kinh hồn táng đảm, cho nên ngữ khí của hắn trở nên rất hòa hoãn.

“Chúng ta tuy nơi đi qua chúng sinh bị diệt, nhưng ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ.” Đại hán này cười nói: “Ví dụ như nói, giống…”

Tiếng kêu chói tai ‘xẹt xẹt’ từ trên quảng trường truyền đến, mấy tuyệt sắc mỹ nhân bị đánh thành bộ xương khô run rẩy đứng lên, một mỹ nhân vung xương tay trắng nhởn lớn tiếng quát: “Dong dài cái gì? Giết hắn! Xé nát linh hồn hắn. Ta muốn một khối lớn nhất!”

Các tia sương mù vi diệu không ngừng hướng trên thân mấy mỹ nhân đó quấn quýt tới, khói sương mờ ảo màu sắc rực rỡ bốc lên, trên bộ xương khô tàn phá của các nàng nhanh chóng sinh ra máu thịt, không bao lâu các nàng lại biến thành mỹ nhân xinh đẹp nhiều vẻ, nghiêng nước nghiêng thành.

Mười tám đại hán không dong dài nữa, bọn họ giơ binh khí trong tay, thân hình nhoáng lên một cái đã tới bên người Cơ Hạo, đem hắn bao vây nhiều vòng.

Cơ Hạo kết pháp ấn kiếm quyết, đang muốn thúc dục kiếm trận giết địch, trong thần hồn không gian, thanh âm hư ảnh ù ù vang lên: “Mấy thứ này… giết không bằng… Ô, thử hắn chút!”

Cơ Hạo hơi sửng sốt, ba người vạm vỡ rít gào trầm thấp, thân hình bành trướng gấp đôi, vung chày kim cương, long đầu trượng, liệt hỏa phủ nặng nề hung hăng bổ vào trên thân Cơ Hạo.

Quát khẽ một tiếng, Bàn Hi Thần Kính nổi lên một mảng thần quang âm u chợt lóe. Ba món binh khí nặng nề đột ngột chém vào trên thân ba người vạm vỡ khác. Theo tiếng mắng kinh ngạc sợ hãi đan xen, ba đại hán bị một đòn toàn lực của đồng bạn mình đánh bay thật xa.

Cơ Hạo nheo mắt, ở dưới hư ảnh dẫn dắt, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt ở trên đỉnh nhỏ năm màu trong bụng đã gần như ngưng tụ thành thực chất. Đỉnh tròn nhỏ ba chân tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, từng luồng hơi thở hùng hậu lại ôn hòa, cho người ta cảm giác thoải mái ấm áp không ngừng từ trong đỉnh nhỏ khuếch tán ra, chậm rãi tẩm bổ thân thể Cơ Hạo.

Các vực ngoại thiên ma kia cực khó đối phó, đao chém rìu bổ không thể làm gì bọn hắn. Thái dương thiêu đốt không làm gì được bọn hắn, lực sát thương của các loại thần thông lôi pháp đối với bọn hắn cũng cực kỳ có hạn.

Cái đỉnh nhỏ này, chẳng lẽ có thể đối phó bọn chúng?

Mười tám người vạm vỡ đồng thời hướng Cơ Hạo xung phong tới, sáu tuyệt sắc mỹ nhân khôi phục như lúc ban đầu trên quảng trường phía dưới khẽ cười, kéo theo vô số cánh hoa tung bay, vung ngọc tỳ bà long lanh trong suốt, tấu làn điệu êm tai bay lên trời, rất nhẹ nhàng ép về phía Cơ Hạo.

Hư ảnh một lần nữa mở miệng: “Thử đi. Có kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân phong tỏa hư không, người ngoài tuyệt đối khó phát hiện ngươi vận dụng nó. Lại thêm ta giúp ngươi che giấu khí tức, thiên hạ sẽ không người nào biết ngươi vận dụng bảo bối này. Thử chút, ta không tin mấy thứ này thật sự không thể hóa giải.”

Cơ Hạo gật gật đầu. Hắn há mồm, một đạo linh quang năm màu từ trong miệng hắn phun ra, đỉnh nhỏ luôn giấu ở trong cơ thể hắn lần đầu tiên rời khỏi thân thể hắn, theo linh quang lao ra bên ngoài cơ thể.

Đỉnh nhỏ đón gió nhoáng lên một cái, nhanh chóng từ kích cỡ nắm tay bành trướng đến mấy trượng. Đỉnh tròn ba chân tạo hình cổ xưa tròn trịa, trên thân đỉnh cũng không có bất cứ hoa văn phù điêu trang trí nào, nhưng trong thân đỉnh mây tía bốc lên, vô số tầng hoa văn mây cấp tốc lóe lên, trong thân đỉnh gần như bán trong suốt thỉnh thoảng hiện lên các loại hình ảnh tinh tú khắp trời, sông núi, hoa điểu trùng ngư, thần thú thần cầm.

Hình ảnh trong cái đỉnh nhỏ này bao hàm toàn diện, tựa như tất cả mọi thứ trong Bàn Cổ thế giới, đều ở nơi này có được hình chiếu của mình.

Tiểu đỉnh vừa ra, một khí cơ hoạt bát linh động, Cơ Hạo không thể phân biệt không sao hình dung liền tuôn ra. Vô luận là mười tám người vạm vỡ kia, hay sáu tuyệt sắc mỹ nhân kia, bọn họ đều phát ra một tiếng rú thảm xé tim xé phổi, giống như con gà con gầy yếu đụng phải mãnh hổ khàn cả giọng kêu thảm, sau đó quay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

Bọn họ dùng ngôn ngữ không biết tên phát ra tiếng tru thê lương, tựa như đang thét chói tai cái gì, đáng tiếc Cơ Hạo nghe không hiểu.

Nắp cái đỉnh nhỏ bay lên, một đạo linh quang năm màu vọt lên cao mấy trăm trượng, như suối phun hướng bốn phía rải xuống, mười tám người vạm vỡ và sáu tuyệt sắc mỹ nhân đồng thời bị linh quang hấp thụ.

Bọn người kia điên cuồng giãy dụa, quanh thân thể không ngừng phun ra tàn ảnh mông lung, như lúc nào cũng có thể phá không bay đi.

Nhưng đỉnh nhỏ phát ra linh quang tựa như vừa lúc là khắc tinh của bọn hắn, vô số hoa văn phong cách cổ xưa dị thường mặt ngoài cái đỉnh nhỏ xoay tròn một phen, bọn người kia liền khàn giọng kêu thảm, đồng thời bị cái đỉnh nhỏ hấp thu vào.

Đỉnh nhỏ quay tròn vài vòng, một lần nữa thu nhỏ lại đến bằng nắm tay, sau đó nhanh chóng lao về thân thể Cơ Hạo.

Một đám thần viêm năm màu bao bọc cái đỉnh nhỏ, nắp đỉnh khẽ chấn động, trong đỉnh nhỏ không ngừng phát ra tiếng gào thét thê lương. Thần viêm bốc lên, dần dần có các làn khí thơm kỳ dị từ trong đỉnh nhỏ phun ra, dần dần thấm vào toàn thân Cơ Hạo.

Thái dương đạo chủng của Cơ Hạo đột nhiên kịch liệt chấn động lên, những làn hương kỳ dị kia không ngừng bị thái dương đạo chủng hấp thụ, Cơ Hạo chợt mở to mắt nhìn, hắn kinh hỉ đồng thời lại sợ hãi vô cùng phát hiện, trung tâm bản mạng nguyên thần quan trọng nhất cùng nguồn suối hồn lực của hắn, cái gọi là linh hồn bổn nguyên lạc ấn đang cấp tốc tăng cường, cấp tốc lớn mạnh, dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng không giảng đạo lý nhanh chóng tiến hóa cường đại!

“Ồ, căn bản của bọn họ, thì ra là nguyên linh lực mấu chốt nhất của linh hồn… Chỉ là bọn hắn vì sao có thần thông như vậy? Phải cẩn thận khảo cứu một phen.”

Hư ảnh thấp giọng lẩm bẩm, thân hình hắn trong thần hồn không gian dần dần tan đi.

Cơ Hạo không rảnh nói chuyện với y, hắn vội ngồi xếp bằng ở giữa không trung, dốc hết toàn lực hấp thu nguyên linh lực cuồn cuộn không ngừng ập tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.