Chương trước
Chương sau
Nghe được tiếng cảnh báo, Chúc Dung Thị chợt biến sắc.

Hổn hển dậm chân, Chúc Dung Thị lớn tiếng quát: “Bọn hắn thế mà còn dám đến xâm phạm lần thứ hai!”

Thân hình nhoáng lên một cái, Chúc Dung Thị hóa thành một ánh lửa phóng lên cao. Nửa bầu trời cũng bị Chúc Dung Thị tức giận phát ra ánh lửa mây đỏ đốt đỏ bừng, vô số quầng lửa to bằng nắm tay từ không trung rơi xuống, còn chưa rơi xuống đất đã ầm ầm nổ tung, nổ khắp trời đều là tiếng sấm.

Cơ Hạo, A Bảo, Quy Linh hơi ngẩn ngơ, bọn họ không để ý tới truy cứu người nọ rốt cuộc bị kiếm trận hoàn toàn tru sát hay chưa, hoặc là dùng độn pháp kỳ diệu nào chạy mất, cũng đều bay lên trời, hoặc thân hóa luồng sáng, hoặc là chân đạp mây nước, theo sát Chúc Dung Thị hướng phía nam bay đi.

Mượn dùng Thái Dương Lưu Quang Độn Pháp, Cơ Hạo hóa thành một tia sáng nhỏ bé vô thanh vô tức lao vút về phía trước.

Hắn không ngừng nhìn về phía A Bảo và Quy Linh, một lần này hai người không còn sức như ngày thường giấu tài hạ mình, đều lấy ra bản lãnh áp đáy hòm thật sự của mình.

A Bảo không biết từ đâu lôi ra một thanh đoản kiếm toàn thân óng ánh như ngọc, lấy nguyên thần ngự kiếm hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén xuyên qua hư không. Tốc độ kiếm quang của hắn nhanh tới mức khiến Cơ Hạo trợn mắt há hốc mồm, kiếm quang chợt lóe đã bay ra thật xa, kiếm quang lại chợt lóe, Cơ Hạo thế mà đã không nhìn thấy bóng người A Bảo ở đâu!

Mà đỉnh đầu Quy Linh lơ lửng hư ảnh một con rùa khổng lồ dài vạn dặm, huyền quy lớn vô cùng chậm rãi hướng phía trước bước chân, thân thể Quy Linh hơi nhoáng lên một cái, nháy mắt đã xuyên qua mấy vạn dặm.

Dù là Thái Dương Lưu Quang Độn Pháp của Cơ Hạo đã nhanh đến cực hạn, đã đến cực hạn đạo hạnh pháp lực của hắn hiện tại có thể thừa nhận, nhưng hắn vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của A Bảo cùng Quy Linh.

Trong lòng Cơ Hạo không khỏi âm thầm bỡ ngỡ, ngày thường A Bảo và Quy Linh đều khí độ thong dong, tiêu diêu tự tại thế ngoại cao nhân, chưa bao giờ thấy bọn họ tức giận phát hỏa, động tác bọn họ của cũng đều đầy sự ung dung.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy A Bảo cùng Quy Linh nổi hung.

Xem bộ dáng bọn họ vội vàng chạy về phía trước, Cơ Hạo không khỏi bi ai cho kẻ xui xẻo lát nữa rơi vào trên tay bọn họ. Đụng phải A Bảo cùng Quy Linh nổi nóng. Hắc hắc, Cơ Hạo rất chờ mong những kẻ kia sẽ xui xẻo thành bộ dáng thế nào.

Lắc đầu, Cơ Hạo thu hồi Thái Dương Lưu Quang Độn Pháp, Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm hắn gào thét phun ra, một cột sáng màu vàng sẫm xé rách hư không, thân hình hắn nhoáng lên một cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trong nháy mắt tiếp theo, hắn trực tiếp xuất hiện ở trên biển nham tương Chúc Dung Thị từng dẫn hắn đi.

Thiên Địa Kim Kiều thần diệu dị thường, khi Cơ Hạo chạy tới một vùng biển nham thạch nóng chảy đó, Chúc Dung Thị, A Bảo và Quy Linh đều không thấy bóng dáng.

Trong thần hồn không gian, hư ảnh một lần nữa ngồi xếp bằng ở trên đĩa tròn màu xám đột nhiên lớn tiếng hô to: “Để ý, có cường địch! Tiểu gia hỏa, lần này kẻ địch lợi hại phi thường, ngươi nhất định phải cẩn thận hơn nữa mới được!”

Thanh âm hư ảnh còn đang quanh quẩn trong thần hồn không gian, phía sau Cơ Hạo một trận gió dữ truyền đến. Hắn vội vàng làm một cú diều hâu vặn mình, kéo theo một ánh lửa lao thẳng lên trời, ‘Soạt’ một cái lao lên cao mấy trăm dặm.

Xoay người, Cơ Hạo trợn mắt nhìn xuống phía dưới, một đại hán vạm vỡ toàn thân tràn đầy màu sắc, giống như lưu ly bảo châu đúc thành cầm một cái quải trượng đầu rồng cực lớn, đang hung tợn hướng hắn nhìn qua.

Vừa rồi chính là đại hán này cầm quải trượng đánh lén Cơ Hạo sau lưng, hơn nữa cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, thế mà tránh được thần thức của Cơ Hạo. Cơ Hạo còn chưa phát hiện bóng dáng hắn, hắn đã tới gần đến phía sau Cơ Hạo.

“Hảo gia hỏa, ăn của ta một chiêu!” Thái Dương Đạo Mâu ở mi tâm Cơ Hạo mở ra, từng đám thái dương tinh hỏa sền sệt như tương gào thét lao ra. Thái dương tinh hỏa quay cuồng dây dưa, trong dịch lửa sền sệt màu vàng các phù văn thuần dương cương lôi lặng lẽ ngưng tụ.

Thân thể người vạm vỡ cao một trượng sáu thước kia nhoáng lên một cái, kéo theo mấy chục dải tàn ảnh hướng Cơ Hạo lao thẳng tắp.

Như trong hư không có một cái cầu thang vô hình tồn tại, đại hán đạp cầu thang từng bước một lao về phía Cơ Hạo. Hắn bước ra mỗi một bước, dưới chân sẽ có một đóa Mạn Đà La hoa màu vàng bán trong suốt long lanh lặng yên hiện lên.

Thân thể đại hán tráng kiện khôi vĩ, nhưng động tác lại nhẹ nhàng uyển chuyển như thiếu nữ nhảy múa, quải trượng đầu rồng trong tay dài khoảng ba trượng bị hắn múa nổi gió, nhưng nhìn động tác vung của hắn, lại nhẹ nhàng như cầm dải lụa đón gió rung rung.

“Đồ vô liêm sỉ!” Cơ Hạo mơ hồ có một tia phán đoán.

Thái dương tinh hỏa màu vàng hung hăng nện ở trên thân đại hán, thuần dương cương lôi ầm ầm nổ tung, từng đám lôi hỏa màu vàng đường kính vài dặm phát nổ, những đợt khí thuần dương mãnh liệt gào thét quét qua hư không. Mái tóc dài của Cơ Hạo bay múa, lơ lửng ở giữa không trung nhìn chằm chằm sâu trong ánh lửa quay cuồng.

Còn chưa chờ ánh lửa của vụ nổ tán đi, phía sau Cơ Hạo một lần nữa truyền đến tiếng xé gió vang nặng nề.

Thân thể nhoáng lên một cái, Thiên Địa Kim Kiều ở mi tâm Cơ Hạo phun ra, mang theo hắn nháy mắt đến ngoài mười mấy dặm. Hắn quay đầu nhìn, nhất thời lông tơ sau lưng dựng thẳng, thế mà có mười bảy tên toàn thân tràn đầy ánh sáng màu sắc không biết từ nơi nào xông ra, đang bao vây vị trí của hắn vừa rồi mấy vòng.

Nếu không phải Thiên Địa Kim Kiều giúp hắn phá vỡ hư không, tùy ý xuyên qua, hắn đã lâm vào tầng tầng vòng vây của bọn người kia.

Ánh lửa tán đi, đại hán vừa mới bị thuần dương cương lôi của Cơ Hạo đánh phá dường như không có việc gì phá tan ánh lửa lao thẳng lên trời, tổng cộng mười tám đại hán dựa theo hình thức trong chín ngoài chín hợp thành một đại trận huyền diệu, một đám như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

“Các ngươi… Bị quỷ bám vào rồi?” Trầm mặc chốc lát, Cơ Hạo rất không khách khí hỏi đối phương.

Trong mắt của mười tám đại hán lóe ra u quang, từng mảng mùi thơm kỳ dị từ trong cơ thể bọn họ khuếch tán ra, bên người bọn họ có ánh lửa màu sắc rực rỡ tràn ngập, không lâu sau bầu trời phạm vi mấy chục dặm đều bị ánh sáng rực rỡ khí đẹp bao phủ, càng thêm phụ trợ bọn họ giống như thần nhân giáng phàm.

“Tiểu gia hỏa, vừa rồi kiếm trận kia của các ngươi thật sắc bén.” Một đại hán trong đó chậm rãi, dùng thanh âm cực kỳ đặc thù, làm Cơ Hạo khó có thể quên được, xen lẫn các giọng kỳ dị nam nữ già trẻ nói: “Ngươi thế mà có thể chém giết ta một lần? Nhưng vô dụng, muốn hoàn toàn giết chết tộc nhân của chúng ta, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

Khuôn mặt Cơ Hạo chợt cứng đờ, hắn nhìn đại hán kia lớn tiếng quát: “Các ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào?”

Tuy biết đại hán này rất có thể chính là vực ngoại thiên ma bám vào người trong đạo tạng kiếp trước ghi lại, nhưng Cơ Hạo vẫn muốn tìm một đáp án chính xác.

Đại hán mỉm cười, đang muốn mở miệng, một ánh lửa lao vút đến, Chúc Dung Thị hổn hển lao tới.

Nhìn nhìn Cơ Hạo đang giằng co với mười tám đại hán, Chúc Dung Thị gật gật đầu, ngón tay hắn điểm một cái, biển nham thạch nóng chảy lập tức nhấc lên sóng to cuồn cuộn, nham thạch nóng chảy thật dày tách ra hai bên, một đường hướng phía dưới nứt ra một khe nứt to lớn dày tới mấy vạn dặm.

Xuyên thấu qua nham thạch nóng chảy nứt ra, Cơ Hạo nhìn thấy mấy người phụ nữ trên thân phun trào khói sóng bảy màu, khuôn mặt tuyệt mỹ đang đứng ở trước cửa thần cung, hai tay mang theo các luồng sương khói ánh sáng kỳ dị, muốn phá vỡ cửa thần cung tiến vào trong cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.