Chương trước
Chương sau
“Không cần lãng phí sức lực nữa.” Chúc Dung Thị vẻ mặt lạnh lùng nhìn Xi Vưu: “Đứa con rể này của ta, là đệ tử của Vũ Dư. Ngươi năm đó cũng từng giao thủ với bọn Vũ Dư, hẳn là biết tính tình hắn cùng môn nhân đệ tử của hắn.”

“Vũ Dư tính tình cổ quái, vừa thối vừa cứng vừa bao che à?” Xi Vưu trợn mắt, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, cảm khái từ đáy lòng: “Sớm nói ngươi là môn nhân của Vũ Dư, ta lãng phí nước miếng với ngươi làm cái gì?”

Lắc đầu thở dài một hơi, Xi Vưu nhắm mắt, hàm hồ lẩm bẩm: “Cái nơi tàn phá này, một giọt nước cũng không có, ta muốn đọng được chút nước miếng, ta dễ dàng sao?”

Cơ Hạo nhìn nhìn Chúc Dung Thị, không hé răng.

Quả nhiên, Chúc Dung Thị biết Vũ Dư đạo nhân tồn tại. Chúc Dung thần tộc tự có truyền thừa, ghi chép tương quan không tản mạn khắp nơi. Nhân tộc tuy đã cực lực tiêu hủy một ít tư liệu thượng cổ, nhưng cố gắng của bọn họ không ảnh hưởng đến Chúc Dung thần tộc.

“A cha.” Cơ Hạo rất cẩn thận gọi Chúc Dung Thị một tiếng. Hắn rất tò mò, Chúc Dung Thị đối với Vũ Dư đạo nhân rốt cuộc có cái nhìn thế nào?

“Vũ Dư là người tốt, có thể bái hắn làm thầy, là chuyện tốt.” Chúc Dung Thị cười cười, rất nghiêm túc nói: “May mà là hắn, nếu là hai vị huynh trưởng của hắn… Hắc, hắc hắc, tuy chưa từng gặp bọn họ, nhưng trong lời nói tổ tiên lưu lại nói rất rõ, bọn họ rất kiêu ngạo, không đặt chúng ta các thiên địa thần linh này vào mắt.”

Khẽ hừ một tiếng, Chúc Dung Thị nheo mắt: “Cũng không biết bọn họ lai lịch thế nào, thần linh chúng ta chính là thiên địa tinh hoa sinh ra, hóa thân của thiên địa đại đạo, tồn tại cực tôn quý ở thế gian, bọn họ sao có thể kiêu ngạo, khinh thường chúng ta như vậy?”

Cơ Hạo im lặng không nói, hai vị huynh trưởng của Vũ Dư đạo nhân kiêu ngạo như vậy, sợ là thật có lý do để kiêu ngạo.

Chúc Dung Thị lắc đầu, không lãng phí thời gian trên những đề tài này nữa. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, vòng quanh mấy cây cột lửa rồng cuộn dạo qua một vòng, trong tàn ảnh lóe ra, hắn từ sau một cây cột lửa kéo ra một hán tử mặt trắng thân hình cao lớn.

‘Thùng’ một cái đem hán tử mặt trắng tứ chi mềm nhũn đó ném xuống đất, hai tay Chúc Dung Thị như cái móc, ‘Xẹt’ vài cái đã đem nhuyễn giáp da rồng tàn phá trên thân hắn xé nát, lộ ra da thịt trắng nõn như bạc trên người hắn.

Xi Vưu nhắm mắt lại mở mắt, rất tò mò nhìn đại hán trên đất.

Cơ Hạo đi lên trước hai bước, tiến đến bên cạnh đại hán này cao một trượng sáu thước, toàn thân màu bạc trắng, làn da nhẵn nhụi như ngọc mỡ dê, mơ hồ còn mang theo một tia châu quang trơn bóng. Hắn nhìn đại hán từ trên xuống dưới, mà đại hán cũng mở mắt ra, không rên một tiếng nhìn Cơ Hạo từ trên xuống dưới, trong con ngươi màu vàng nhạt thỉnh thoảng hiện lên một mảng thần quang lạnh lùng.

Đại hán vừa mở mắt, Cơ Hạo đã nhìn ra mắt hắn khác thường.

Trong con mắt màu vàng không thấy con ngươi, lại giống với một số côn trùng, bên trong đầy mắt kép loang loáng nhỏ bé dày đặc. Vô số mắt kép hình lục giác ghép chỉnh tề với nhau, liền hợp thành tròng mắt màu vàng nhạt của đại hán này.

Ngón tay Cơ Hạo quét qua một con mắt của đại hán, một tia khí tức mờ nhạt bay ra. Cơ Hạo không khỏi thấp giọng than một tiếng —— con mắt của hán tử này không phải thiên nhiên sinh thành, mà là giống với Thái Dương Đạo Mâu của hắn, là có người dùng đại pháp lực, đại thần thông luyện chế bảo vật pháp nhãn.

Chỉ là không biết, mắt của hán tử này rốt cuộc có thần thông gì.

Chúc Dung Thị đứng một bên, hắn lại lấy ra một cái hồ lô rượu, hướng trong miệng trút mấy ngụm rượu. Mùi rượu nồng đậm tản ra, Xi Vưu quay phắt đầu lại, trừng to mắt vô cùng đói khát nhìn chằm chằm Chúc Dung Thị.

Nhưng tựa như cũng biết Chúc Dung Thị tuyệt đối sẽ không chia cho hắn một ngụm rượu ngon, mắt Xi Vưu cũng sắp từ trong hốc mắt nhảy ra ngoài, hắn lại một chữ cũng không nói.

Uống hai ngụm rượu, Chúc Dung Thị chỉ vào đại hán cười lạnh nói: “Cũng không biết thằng nhãi này rốt cuộc như thế nào xông qua đại trận bên ngoài, đã đến ngoài cửa thần cung này. Ngại là gác cổng thần cung này là tổ tiên Chúc Dung Thị ta bố trí, biện pháp mở ra chính xác chỉ có các đời Chúc Dung truyền miệng.”

“Bọn hắn không biết cách mở ra chính xác, dùng một loại bí pháp phá cấm cực kỳ cao thâm, ta cũng xem không hiểu muốn phá vỡ môn cấm của thần cung. Vừa lúc bị ta bịt ở cửa đại chiến một trận, hai kẻ chạy mất, chỉ có thằng nhãi này xui xẻo, bị ta đánh gãy tứ chi bắt sống.”

Chỉ chỉ trần thần cung trên đỉnh đầu, Chúc Dung Thị lạnh lùng nói: “Thần cung này là tuyệt cảnh chuyên môn dùng để trấn áp Xi Vưu, trừ phi tinh linh lửa, nếu không bất cứ sinh linh nào đến nơi này, thương thế vĩnh viễn không thể hồi phục một chút nào. Cho nên ta đem hắn bỏ lại nơi này.”

Cơ Hạo ngồi xổm cạnh đại hán, ngón tay nhẹ nhàng đè con mắt màu vàng nhạt của đại hán.

Đại hán mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nặng nề thở ra một hơi, vẫn như cũ một chữ cũng không nói.

“Ngài tra hỏi hắn chưa?” Cơ Hạo nhìn Chúc Dung Thị.

“Đương nhiên, ngươi nghĩ ta là kẻ nhân từ nương tay?” Chúc Dung Thị lại uống hai ngụm rượu mạnh, sau đó bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nhưng vô dụng. Thằng nhãi này hình như không cảm thấy đau, ta dùng hết thủ đoạn, vẫn không có cách nào làm gì hắn.”

Chỉ chỉ đầu đại hán, Chúc Dung Thị trầm giọng nói: “Nhưng đối với phương diện linh hồn, thần linh chúng ta trời sinh thần hồn hòa hợp làm một với thân thể, cho nên trình độ của chúng ta đối với phương diện linh hồn không cao, không có biện pháp trực tiếp tra hỏi hồn phách của hắn, cho nên mang ngươi đến, cũng muốn xem ngươi có cách nào không.”

Cơ Hạo nhìn hán tử mặt không biểu cảm, trầm ngâm một lát, bàn tay hiện lên một mảng u quang, trong Vũ Dư đạo kinh có một môn bí pháp chấn động nguyên thần được hắn dùng ra. Bí pháp này dùng ở trên thân sinh linh, có thể đem linh hồn nguyên thần của sinh linh trực tiếp chấn động tới mức thoát ly ra ngoài cơ thể, là có thể buông tay nhào nặn.

Một tiếng ‘Ông’ vang lên, đầu đại hán phát ra một đạo thần quang dày nặng ngưng thực màu sắc rực rỡ, bí pháp của Cơ Hạo bị thần quang chấn vỡ, không có bất cứ hiệu quả nào.

“Y?” Cơ Hạo kinh ngạc nhìn đại hán, thông qua bí pháp truyền lại, Cơ Hạo rõ ràng cảm nhận được, thần quang đại hán này phòng ngự nguyên thần bản thân, tựa như cũng là ngoại lực sinh thành, giống với mắt hắn, cho người ta một loại cảm giác không rõ ràng thế nào.

“Ngươi rất có ý tứ.” Cơ Hạo nhìn đại hán cười nói: “Ta động thủ, hay là ngươi tự khai ra?”

“Trẻ con không biết gì.” Đại hán rốt cuộc mở miệng, thanh âm hắn kiên cường cùng lạnh lùng, giống như hai viên đá quý đóng băng chấn động phát ra thanh âm.

“Có thủ đoạn gì, cứ việc dùng ra.” Đại hán nhắm mắt: “Ngươi, có thể làm khó dễ được ta?”

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn Chúc Dung Thị.

Chúc Dung Thị nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cơ Hạo lấy ra một thanh đoản đao sắc bén bằng ngọc, trên lưỡi đao một mảng phù văn màu bạc hàn khí âm u lóe lên, mũi đao dùng sức cắt rách làn da của đại hán.

Tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, Cơ Hạo cảm thấy mình không phải đang cắt da thịt, mà là đang cắt tấm sắt. Làn da đại hán này cực kỳ cứng cỏi, Cơ Hạo dùng hết toàn lực mới cắt rách được da hắn.

Dưới làn da màu bạc trắng, một mảng kỳ quang tia sáng kỳ dị nhộn nhạo.

Máu thịt gân cốt đại hán tất cả đều là trong suốt đủ mọi màu sắc, cơ nhục hắn như thủy tinh màu đỏ hồng, huyết quang như đá quý màu xanh, xương khớp giống như lưu ly màu vàng đúc thành, về phần lục phủ ngũ tạng hắn càng sắc thái rõ ràng, từng khối bảo quang lóe ra như bảo châu mỹ ngọc được khảm, không có chút hương vị thân thể máu thịt nào.

Toàn thân đại hán cho người ta cảm giác, chính là tông sư Tu tộc dùng các loại bảo thạch trân quý đúc con rối hình người, một chút mùi người cũng chẳng có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.