Chương trước
Chương sau
Cơ Hạo không quan tâm Hà Đồng đau khổ cầu xin tha thứ, vẫn thúc giục thái dương tinh hỏa hung hăng nung khô hắn.

Theo tiếng rú thảm thê lương, Hà Đồng bị nhốt ở trung tâm Bàn Giả thái dương, bị thái dương tinh hỏa thiêu đốt toàn thân cháy hừng hực, mỗi một tế bào đều đang thiêu đốt. Âm hàn pháp lực tích tụ vô số năm qua trong cơ thể hắn đã phóng hết ra, vô số huyết khí thủy tộc biến thành lực lượng khổng lồ cũng bị luyện hóa hầu như không còn, hiện tại thái dương tinh hỏa đang nung khô bản thể hắn từng chút một.

Đau đớn không chịu nổi, Hà Đồng cảm thấy linh hồn mình cũng sắp bị nung chảy rồi.

Hắn khóc trời kêu đất giàn giụa nước mắt, thề mình tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời Cơ Hạo, tuyệt đối sẽ không có bất cứ ý nghĩ nào không nên có nữa. Đến cuối cùng, sau khi con cóc thân thể to lớn do hắn biến thành cóc cũng bị luyện hóa hơn một nửa, Bàn Giả mới tự mình ra tay đem hắn từ trong thái dương lấy ra.

Sao thưa thớt lơ lửng ở bầu trời, từng đợt từng đợt tinh quang màu u lam chảy ngược xuống.

Xa xa, tiếng gào rống như sấm rung trời, vô số ác giao còn đang vây công bọn Bảo Tượng, Không Thiền, các loại huyền lôi khi phát nổ phát ra tiếng vang nặng nề nối liền với nhau, chấn động khiến thiên địa xung quanh cũng lay động.

Trên mặt nước trong suốt gió êm sóng lặng, nước ngưng tụ thành một cái bình đài, Hà Đồng bị đốt sứt đầu mẻ trán cuộn mình ở trên bình đài, nhe răng trợn mắt nhìn Cơ Hạo nổi hung: “Thằng nhãi Nghiêu Bá, ngươi mượn ngoại lực đánh bại ta, tính là bản lãnh gì? Có chim thì thả ta ra, đao thật thương thật phân một cái cao thấp, quyết một cái sinh tử với ta!”

Từng luồng thủy quang nhỏ bé giống như sợi tơ, lui tới đi qua ở trong thất khiếu Hà Đồng.

Những thủy quang âm hàn thấu xương đó đâm vào lục phủ ngũ tạng, phong ấn pháp lực toàn thân hắn, trừ có thể mở mồm nói chuyện, hắn ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy.

Nhưng thoát ly lò luyện thái dương đáng sợ kia, sự hung hãn trong lòng Hà Đồng lại toát ra, hắn rất khó chịu nhìn Cơ Hạo, muốn chọc giận Cơ Hạo đánh một trận hẳn hoi với mình. Tròng mắt hắn đảo loạn, tính toán nếu là Cơ Hạo ngu đến mức buông ra cấm chế trên người hắn, hắn nên đào tẩu, hay là nghĩ cách đánh chết Cơ Hạo.

Bàn Giả cười ha ha ngồi ở trên một đóa hoa do nước ngưng tụ thành, nheo mắt nhìn Hà Đồng. Nàng nhìn Hà Đồng từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập sự tò mò nào đó mang theo chút ác ý.

Hà Đồng bị ánh mắt Bàn Giả làm cho toàn thân không được tự nhiên. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Bàn Giả một cái, lại đột nhiên nhớ ra mình là bị Bàn Giả như người khổng lồ đùa nghịch đứa trẻ như thế nào, dễ dàng giam cầm. Nữ nhân này, so với A Bảo và Quy Linh cộng lại còn đáng sợ hơn, hắn vội vàng quay đầu đi hướng Cơ Hạo nổi hung, không dám nhìn Bàn Giả thêm dù chỉ một cái.

Bắt nạt kẻ yếu đến loại trình độ này, Hà Đồng coi như là hạng đặc biệt rồi.

Cơ Hạo đứng ở bên Hà Đồng, thưởng thức một con dao găm toàn thân trong suốt, tủm tỉm cười nhìn hắn. Dao găm rất mỏng, mỏng như cánh ve, dao găm rất nhẹ, nhẹ như gió, đây là một công đức linh bảo, bảo quang sáng lóa, uy lực bất phàm.

Trước mặt Hà Đồng, Cơ Hạo đem dao găm đưa cho một người đứng cách mình gần nhất trong sáu môn nhân môn hạ Quy Linh: “Ừm, sư thúc cũng không có thứ gì tốt. Tùy tay kiếm được món đồ chơi nho nhỏ, cầm đi chơi đi!”

Nữ đệ tử đó cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường, vội vàng tiếp nhận dao găm cảm tạ Cơ Hạo, bắt đầu thưởng thức không dừng tay.

Hà Đồng tức giận đến môi phát xanh. Hắn nghiến răng lạnh giọng nói: “Đây là hộ thân linh bảo Cộng Công đời thứ ba ban cho ta, đây là vật của Cộng Công thần tộc. Nhãi con, ngươi đoạt bảo bối của ta, phải để ý Cộng Công thần tộc…”

Cơ Hạo bịt một cước ở ngoài miệng Hà Đồng, đem răng lởm chởm trong mồm hắn đá rụng không còn sót lại cái nào.

“Trả thù? Chúng ta.” Cơ Hạo cười hướng Hà Đồng lắc lắc đầu, lạnh lùng thản nhiên nói: “Nhưng ở trước khi ngươi trả thù ta, thành thật khai ra đi, các ngươi làm sao mà phát hiện Bàn Giả thế giới? Các ngươi đến nơi đây như thế nào? Các ngươi ở nơi đây tích trữ thuỷ binh, muốn làm gì?”

Cười ‘khẹc khẹc’ vài tiếng, Hà Đồng ngạo nghễ liếc cái, khinh thường dùng khóe mắt liếc xéo Cơ Hạo.

“Không nói?” Cơ Hạo nhíu mày.

“Ta một chữ cũng sẽ không nói, ngươi có thể làm gì ta?” Hà Đồng bày ra một tư thế lợn chết không sợ nước sôi, cười hê hê quái dị nói: “Ngươi chẳng lẽ dám giết ta hay sao? Ta là một trong tám đại trọng thần của Cộng Công nhất tộc, trên danh nghĩa ta cũng là Nhân Hoàng thần tử, ngươi không dám giết ta.”

Hít sâu một hơi, Hà Đồng nheo mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Ta nói cho ngươi, một đoạn thời gian tương lai sẽ có chuyện xảy ra.”

“Ngươi không thể giết ta, ngươi chỉ có thể đem ta mang về Bồ Phản, mặc kệ ngươi tìm bất cứ lý do nào, bất cứ tội danh nào, ngươi chỉ có thể đem ta giao cho Nhân Hoàng xử trí. Nhưng ta có tội gì đâu? Ta làm sai cái gì?”

“Cho nên, Nhân Hoàng cũng không có cách nào làm gì ta. Mà mọi người đều biết, các đời Nhân Hoàng không có biện pháp nào đối với Cộng Công Thị, Chúc Dung thị hai đại thần tộc. Chúc Dung thị còn nghe Nhân Hoàng điều khiển, nhưng Cộng Công Thị ta sao, Nhân Hoàng có thể làm gì chúng ta?”

“Cộng Công đại nhân sẽ lập tức biết chuyện của ta, hắn sẽ trực tiếp đi tìm Nhân Hoàng. Không cần tới một khắc đồng hồ, ta sẽ bình yên thoát thân. Bởi vì ta vô tội, ta làm sai cái gì? Ta cái gì cũng không làm sai, ta chỉ là phát hiện một thế giới mới, ở nơi đó đào tạo đại quân thủy tộc mà thôi.”

“Ta sau khi bình yên thoát thân, Nghiêu Bá Cơ Hạo phải không? Mặc kệ ngươi xuất thân bộ lạc nào, mặc kệ tổ tiên của ngươi bắt nguồn từ dòng họ tôn quý có tiếng tăm gì, ta sẽ tìm được lai lịch của ngươi. Ta sẽ từng tấc một đem a cha, a ông ngươi nghiền chết, về phần a mỗ của ngươi, còn có tỷ muội của ngươi, toàn bộ nữ nhân trong tộc ngươi, ta sẽ trước mặt ngươi, chậm rãi khiến họ từng chút một, dùng phương pháp khuất nhục nhất giết chết họ.”

Hà Đồng thoát ly hình thái con cóc lớn, khôi phục hình người.

Hắn chảy nước dãi, nhìn Cơ Hạo khiêu khích nói: “Ngươi biết ta sẽ đối phó a mỗ ngươi như thế nào không? Ta sẽ…”

Cơ Hạo vung Cửu Dương Qua, một đòn xuyên thủng đầu Hà Đồng.

Lời nói của Hà Đồng âm im bặt mà dừng lại, nét đắc ý trong mắt hắn còn chưa tiêu tán, lại đột nhiên bị khủng bố tuyệt đỉnh chiếm cứ.

Hắn không rõ, vì sao một bá hậu nhân tộc nho nhỏ, thế mà lại dám xuống tay với hắn? Hắn chính là một trong tám đại trọng thần của Cộng Công thần tộc, Cộng Công thần tộc, đó là thần tộc cường đại các đời Nhân Hoàng cũng không có biện pháp làm gì bọn họ mà!

Cơ Hạo, bá hậu nhân tộc nho nhỏ, hắn lại dám hạ sát thủ đối với mình?

“Ta những năm nay đã trở nên quá nhân từ nương tay.” Cơ Hạo nhìn Hà Đồng lẩm bẩm: “Không phải vì ta thật sự mềm lòng, mà là ta biết, khi chưa có đủ thực lực, thủ đoạn mạnh mẽ sẽ chỉ mang đến tai nạn cho bản thân cùng người nhà, cho nên… Ta ẩn mình đi, cái này cũng phù hợp tình hình!”

“Nhưng hiện tại, ngươi cảm thấy ta còn cần ẩn nhẫn sao? Tên tuổi Cộng Công thần tộc, có thể dọa nổi ai chứ?”

Cười lạnh, Cơ Hạo xoay bàn tay, thân thể Hà Đồng liền hừng hực bốc lên ngọn lửa lớn.

Một mảng hư ảnh rõ ràng có thể thấy được từ trong cơ thể Hà Đồng lao ra. Hắn hú lên quái dị muốn chạy trốn, lại bị Cơ Hạo tóm vào trong tay.

Từng tia thái dương tinh hỏa phun ra, nguyên thần Hà Đồng khàn giọng kiệt lực thét chói tai, giàn giụa nước mắt cầu xin tha thứ. Hắn không ngừng cầu xin Cơ Hạo hắn sẽ nói ra mọi thứ bản thân biết, nhưng Cơ Hạo mặt vô cảm, đem nguyên thần hắn thiêu thành tro tàn từng chút một.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.