Chương trước
Chương sau
“Không!”

A Phái La khàn giọng rên rỉ, hoảng sợ vạn phần nhìn cái đầu lăn lông lốc của Ma Hầu Nguyên Khốc, thân thể nhoáng lên một cái kéo theo mấy chục tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất rút lui bỏ chạy.

Ánh lửa màu vàng nháy mắt bao phủ toàn bộ ngục giam Hắc Sa bảo, thân pháo đài chính trực tiếp hoá khí, lầu nhỏ nơi Xi Chiến làm việc cũng ở trong ánh lửa hóa thành tro bụi.

Gương mặt Xi Chiến vặn vẹo, mang theo một tia đau lòng, mang theo một tia khoái hoạt khàn giọng rống to: “Không! Lầu của ta, vật phẩm cất chứa của ta! Trân phẩm nghệ thuật ta tốn hơn một ngàn năm thu thập! Trời ạ, Ma Hầu nhất tộc khốn kiếp các ngươi, bồi thường, các ngươi phải bồi thường ta!”

Xi Chiến hưng phấn đến mức thân thể khôi ngô cũng đang run rẩy, bốn con mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra.

Cơ Hạo phá hủy chủ bảo Hắc Sa bảo, hắn có thể hướng lên trên báo bao nhiêu danh ngạch tù phạm chạy trốn?

Cơ Hạo thiêu hủy lầu nhỏ hắn làm việc, hắn nên sư tử há mồm to hay là thế nào đây? Hắn dẫn người đi chặn cổng Ma Hầu nhất tộc cùng A thị nhất tộc, hướng bọn họ bắt đền một con số thiên văn, nên đòi bao nhiêu tiền mới đúng đây?

A Phái La chạy trốn, đám đông tộc nhân hắn và Ma Hầu Nguyên Khốc mang đến, chỉ cần là còn có thể nhúc nhích, đều đau thương chửi mắng dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Một ít tộc nhân Ma Hầu nhất tộc vừa khóc rống, lại vừa đảo mắt loạn lên, thỉnh thoảng nhìn về phía thi thể của Ma Hầu Nguyên Khốc.

Đám quý tộc Ngu tộc này, cho dù là ở lúc chạy trốn, cũng không quên được tính kế lẫn nhau.

Ma Hầu Nguyên Khốc đã chết, vị trí của hắn, quyền lực của hắn, tài nguyên gia tộc hắn có được, thậm chí những vị trí tốt tộc nhân trực hệ Ma Hầu Nguyên Khốc chiếm cứ, cái đó đều là thịt béo làm người ta chảy nước miếng!

Nhiều người nghĩ đến di sản to lớn Ma Hầu Nguyên Khốc lưu lại, sức mạnh chạy trốn của bọn họ liền lớn hơn nữa. Tay chân cụt của bọn họ cũng không đau nữa, lục phủ ngũ tạng bị pháp thuật của Cơ Hạo làm bị thương nặng cũng không có cảm giác, ngay cả tinh thần lực hao tổn cũng chợt khôi phục một mảng lớn.

Quý tộc Ngu tộc rõ ràng là thân thể yếu ớt, thời điểm bọn họ chạy trốn tốc độ lại hầu như muốn vượt qua A Phái La.

Cơ Hạo khom lưng, nhặt lên cái đầu của Ma Hầu Nguyên Khốc, đưa tay đè trên con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn. Nhưng con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Ma Hầu Nguyên Khốc đã lạnh như băng như sương, cứng rắn như đá, hoàn toàn mất đi toàn bộ lực lượng, hoàn toàn là một viên phế phẩm.

Cổ La bị thương nặng từ trên tường vây thò đầu ra, nhìn Cơ Hạo cười thảm nói: “Không, không. Quý tộc Ngu tộc bị giết chết như vậy, không có khả năng giữ lại bản mạng pháp nhãn hoàn hảo. Chỉ có quý tộc Ngu tộc bị bí pháp đánh lén, sau đó dùng tế đàn tà ác hiến tế, mới có thể lưu lại một viên bản mạng pháp nhãn đầy đủ.”

Nhổ ra một ngụm máu, Cổ La khàn giọng nói: “Ma Hầu Nguyên Già là bị người ta ám toán mà chết, không hề nghi ngờ, ta dám khẳng định một điểm này. Ma Hầu Nguyên Khốc truy tìm viên pháp nhãn trên người ngươi, trừ truy cầu lực lượng của hắn, khẳng định cũng muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Ma Hầu Nguyên Già.”

Lời còn chưa dứt, Xi Chiến đột nhiên như quỷ mỵ từ phía sau Cổ La xuất hiện, hắn giẫm một cước trên đầu Cổ La, nhếch cái miệng rộng hướng Cơ Hạo cười lên: “Đại nhân tôn quý, lão già này, hắn đã đắc tội Ma Hầu nhất tộc, hắn chết chắc rồi.”

Hơi dừng một chút, mũi chân hơi dùng sức, giẫm đến mức đầu Cổ La vang lên ‘răng rắc’, Xi Chiến rất hưng phấn nhìn Cơ Hạo cười nói: “Ngài nguyện ý trả cái giá bao nhiêu mua hắn đây? Cổ La đại sư, chính là một trong mười tông sư đứng đầu Tu tộc, hắn đáng giá một khoản tiền lớn.”

Cơ Hạo khống chế lửa màu vàng tuôn trào bên ngoài cơ thể, đem quầng lửa hóa thành dạng điện thờ dày tới ba trượng bảo vệ toàn thân. Con mắt dựng thẳng ở mi tâm tỏa kim quang, Cơ Hạo nhìn Xi Chiến cười nói: “Ngươi không sợ hắn rơi vào trong tay ta? Ngươi hiện tại hẳn là đã biết lai lịch bản mạng pháp nhãn này của ta rồi nhỉ?”

Cơ Hạo chỉ chỉ con mắt dựng thẳng ở mi tâm mình, xem như chính thức làm rõ thân phận mình.

Bản mạng pháp nhãn của hắn đã đến từ Ma Hầu Nguyên Già, như vậy chứng minh, Cơ Hạo thật ra là một gã nhân tộc.

Tông sư trong top mười của Tu tộc, hắn nắm giữ bao nhiêu tri thức cùng kỹ xảo của Tu tộc? Người như vậy, coi như trọng khí quốc gia. Xi Chiến dám để Cổ La rơi vào trong tay Cơ Hạo?

Xi Chiến hít một hơi thật sâu, cánh tay phải hắn đột nhiên phồng to một vòng lớn. Hắn chỉ tay, một hơi thở tinh huyết từ đầu ngón tay hắn phun ra, nháy mắt nhập vào thân thể Cổ La. Thân thể Cổ La kịch liệt mấp máy, thương tổn Ma Hầu nhất tộc tạo thành đối với hắn nhanh chóng khỏi hẳn, rất nhanh toàn bộ thương thế trên người hắn đều đã biến mất, cũng trở nên tinh thần phấn chấn hơn.

“Ta nói, hắn đáng giá rất nhiều tiền.” Xi Chiến rất thẳng thắn thành khẩn nhìn Cơ Hạo: “Có tiền, cái gì cũng dễ nói chuyện. Hắn đắc tội Ma Hầu nhất tộc, hắn chết chắc rồi, không chỉ có hắn, gia tộc của hắn cũng sẽ bị Ma Hầu nhất tộc điên cuồng trả thù. Cùng với để hắn biến thành một đống thịt nát, không bằng để hắn biến thành một đống vu tinh xinh đẹp hoặc là bảo bối khác!”

Cơ Hạo nhìn Xi Chiến một cái thật sâu, hướng hắn giơ ra hai ngón tay cái: “Làm ăn chính là làm ăn, ta thích ngươi một điểm này. Về sau, ta nghĩ chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác.”

Xi Chiến nhún nhún vai, nhiệt tình nói: “Chỉ cần có tiền, cái gì cũng dễ nói!”

Bốn con mắt chớp một cái, Xi Chiến nhếch miệng cười nói: “Cổ La đại sư thân phận tôn quý, hắn nắm giữ vô số tri thức, mà những tri thức đó, đối với nhân tộc… nhân tộc trình độ văn minh lạc hậu hơn chúng ta thật xa mà nói, giá trị hắn phi thường lớn. Cho nên…”

“Trăm ức cực phẩm vu tinh.” Cơ Hạo ngắt lời Xi Chiến: “Trả tiền mặt. Một tay giao tiền, một tay giao người!”

Tay phải Xi Chiến mạnh mẽ ôm trái tim mình, hắn mở to hai mắt nhìn, cảm khái từ đáy lòng: “A, a, a, ta đã nghe được cái gì? Trăm ức cực phẩm vu tinh? Hự, Kháng Nguyệt chí cao tại thượng, trăm ức cực phẩm vu tinh! Cổ La đại sư, ngươi thực hiện giá trị sinh mệnh của ngươi, thật sự, ta quá hâm mộ ngươi, sinh mệnh ngươi được thăng hoa rồi! Trăm ức cực phẩm vu tinh, úc, Kháng Nguyệt a, Kháng Nguyệt a, Cổ La đại sư!”

Bốn con mắt của Xi Chiến nổi lên hồng quang, hắn rất cung kính đem Cổ La nâng dậy, ân cần vỗ tro bụi trên người cho lão, sau đó giống như hiếu tử hiền tôn hiếu thuận nhất, hai tay nâng Cổ La, đem lão đưa đến trước mặt Cơ Hạo.

Cơ Hạo thở ra một hơi, đem một cái nhẫn không gian ném vào trong lòng Xi Chiến: “Trong này là một ít tài liệu quý hiếm, tổng giá trị so với trăm ức cực phẩm vu tinh chỉ hơn chứ không dưới. Vào sổ trước, chúng ta kế tiếp cẩn thận thanh toán thỏa đáng từng khoản, thừa thì trả thiếu thì thêm.”

Xi Chiến nhìn lướt cái nhẫn, một tay đem nó nắm chặt trong tay.

Hắn nhiệt tình dang hai tay, nhiệt liệt ôm Cổ La, vui vẻ vạn phần cười nói: “Thật sự quá làm người ta cảm động rồi. Cổ La đại sư, ta vốn cho rằng, ngươi có thể bán được một ngàn vạn cực phẩm vu tinh đã rất ghê gớm, không ngờ… Một chủng tộc biết tôn trọng tri thức, nhất định tiền đồ vô lượng, nhân tộc coi trọng tri thức trong đầu ngài như thế, ta cảm thấy, nhân tộc khẳng định sẽ quật khởi.”

Gương mặt Cổ La vặn vẹo, vẻ mặt cổ quái nhìn Xi Chiến, một chữ cũng nói không nên lời.

Cơ Hạo túm lấy Cổ La, gọi tộc nhân của Đế Duyên Đà tới, đem lão thông qua truyền tống đưa ra ngoài trước tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.