Chương trước
Chương sau
Một hơi thở hùng hồn khó có thể hình dung từ trên thân người xông vào đại điện khuếch tán ra, không khí trong đại điện như mặt biển trước sóng thần, chợt kịch liệt sôi trào lên.

Theo tiếng kêu ‘Ô ô’, không khí trong đại điện quay cuồng, xoay quanh, quấn quanh, nghiền áp, giống như có mấy trăm con mãng xà vô hình ở trong đại điện tàn phá.

Cái bàn nặng nề làm từ kim loại trong đại điện bị áp lực vô hình đẩy, chân bàn ma sát mặt đất, phát ra tiếng ‘két két’ nặng nề. Trên mặt đất sáng lên từng mảng phù văn phòng ngự, khi chân bàn làm từ kim loại lướt qua, trên phù văn bắn ra vô số đốm lửa.

“Cao thủ!” Tự Văn Mệnh không biết khi nào đi tới bên người Cơ Hạo, hơn nữa vị trí hắn đứng, vừa vặn ở giữa Cơ Hạo cùng những kẻ đột nhiên xâm nhập. Vô luận những người đó có bất cứ hành động lạ nào, đều phải đánh bại Tự Văn Mệnh sau đó mới có thể tiếp xúc với Cơ Hạo.

“Không giống nhân tộc.” Thần thức Cơ Hạo giống như thủy ngân dinh dính khuếch tán ra một đợt, rất nhanh đã va chạm cùng thần hồn dao động mười mấy người áo đen đối diện phát ra.

Hai người chỉ hơi tiếp xúc, trong không khí đã vang lên tiếng va chạm nặng nề như sấm.

Lực lượng thần hồn của đối phương thuần hậu mà linh động, như cơn lốc cuồng bạo, thay đổi thất thường lại chất chứa lực lượng đáng sợ. Cơ Hạo mơ hồ cảm nhận được bản chất khí tức thần hồn của bọn hắn, rất âm trầm, rất lạnh lẽo, như kên kên lượn ở trời cao đi săn, mang theo một tia khí chất tà ác coi rẻ toàn bộ vật còn sống.

Đại vu nhân tộc cũng không có phương pháp vận dụng nắm giữ thần thức lực, cho dù là các vu tế nhân tộc tinh thông các loại vu thuật nguyền rủa, bọn họ vận dụng đối với lực lượng linh hồn cũng rất nguyên thủy, càng nhiều là dựa vào ngoại vật, ví dụ như nói vu bảo cường đại, tế đàn cường đại, vu chú quái dị, tồn tại viễn cổ tà ác mà tiến hành.

Thần hồn lực cường đại mà tinh diệu như thế, những người kia khẳng định không phải nhân tộc.

Cơ Hạo thét lớn một tiếng, thần thức chịu chấn động kịch liệt thân thể hắn hơi loạng choạng, trong đám người áo đen đối diện, thân thể gã cầm đầu cũng chợt run lên.

“Đừng dính vào phiền toái, đi thôi!” Tự Văn Mệnh lão luyện thành thục, không muốn vô duyên vô cớ nổi lên xung đột cùng những người này. Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn đã tới tay, vậy mau chóng đi chấp hành kế hoạch Cơ Hạo sớm định ra, không cần thiết so đo gì với những kẻ đột nhiên xâm nhập.

Lấy tính cách Tự Văn Mệnh, trừ phi những người này không thuận theo không buông tha tìm tới cửa, như vậy hắn sẽ hung hăng giáo huấn đối phương làm người như thế nào. Nhưng nếu chỉ là khiêu khích bình thường, Tự Văn Mệnh càng nhiều thời điểm sẽ lựa chọn yên cho xong việc.

Cơ Hạo gật gật đầu, tiếp nhận ý kiến của Tự Văn Mệnh.

Những người này tựa như là vì Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn mà đến, nhưng cũng không cần phải qua lại với bọn họ. Vì nghĩ cách cứu viện tộc nhân Đế thị nhất tộc, hắn còn có cả đống lớn việc phiền toái, nào có rảnh ở đây lãng phí thời gian với những kẻ đó?

Hai người đều lựa chọn nép mình làm việc, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.

Nhưng cách nghĩ của Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm khác hẳn bọn họ, long tộc kiêu ngạo, phượng tộc kiêu ngạo, xưa nay chỉ có bọn họ khiêu khích người khác, nào có ai dám đối mặt khiêu khích bọn họ?

Đối phương mới nói xong, Ngao Lễ đã hét lớn một tiếng, sừng rồng ở trán phát ra từng đạo thần quang, vảy rồng toàn thân không ngừng sinh ra, chiều cao cũng cất cao một trượng có thừa, trong chớp mắt hắn đã biến thành một cự nhân cường tráng đầu rồng thân người.

Chân phải hung hăng giẫm mặt đất một phát, một áp lực khổng lồ cuồn cuộn, hùng hồn khó cản giống như sóng thần hướng bốn phía cuốn đi, không khí trong đại điện vốn như cháo loãng sôi nhất thời trở nên càng thêm cuồng loạn bất an.

Lốc xoáy vô hình gào thét cuốn qua, bàn kim loại dày nặng bị lực lượng đáng sợ vặn vẹo, vặn gãy, nghiền nát, khối kim loại lớn bị xé rách, sau đó nghiền thành bột sắt nhỏ bé theo không khí loạn lưu vô hình bay múa hỗn loạn.

Vụn sắt va chạm với nhau, trong đại điện to lớn nhất thời dày đặc vô số đốm lửa.

Từng ánh lửa xuyên qua bên cạnh mọi người ở đây. Một gã đại yêu khoác trọng giáp, đầu hổ thân người chậm rãi đứng dậy, lạnh giọng quát: “Con mắt đó không ở trên tay chúng ta… Các huynh đệ, không dính vào nước đục, rút!”

Mọi người vốn ở lại trong đại điện đều hướng một đám người áo đen xâm nhập nhìn một lần thật sâu, chuyện không liên quan mình bọn họ thấp giọng mắng, nhanh chóng hướng tới vài cái lối ra quanh đại điện đi đến.

Ngao Lễ ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, há mồm phun ra một đạo lôi quang đục ngầu, hung tợn chỉ hướng đám người áo đen: “Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn kia ở trên tay đại gia nhà ngươi, các ngươi muốn sao?”

Phượng Cầm Tâm ngạo nghễ ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Loại lén lút thập thò, không biết chết sống, bảo bối đã là của chúng ta, không có liên quan gì với các ngươi. Từ nơi nào đến, cút về nơi đó. Nơi này là chỗ để các ngươi làm càn sao?”

Một đám người từ trong một cánh cửa lớn khác tràn vào, tất cả những người này đều là tai to mặt lớn của Xích Phản tập, là trưởng lão thực quyền của các thế lực tạo thành Xích Phản tập phái đóng ở đây phụ trách tất cả công việc lớn nhỏ.

Trong bọn họ có long tộc, có phượng tộc, có nhân tộc, có yêu tộc, có tinh quái, cũng có đại biểu các đại gia tộc dị tộc, tổng cộng hơn trăm người mang theo đám đông hộ vệ xộc vào, một lão nhân Tu tộc tóc trắng xoá lớn tiếng quát: “Chuyện gì vậy? Ai dám tới nơi này quấy rối? Ừm, chuyện gì thế?”

Trong những người áo đen xâm nhập đại điện, một nam tử dáng người thấp bé tháo trùm đầu, lộ ra khuôn mặt, xem bộ dáng đúng là tộc nhân Tu tộc.

Hắn vội vã đi đến cạnh lão nhân Tu tộc này, đè thấp thanh âm, dùng mật ngữ nào đó thấp giọng lẩm bẩm vài câu.

Lão nhân hơi biến sắc, sau đó hắn buồn bực rít gào lên: “Cái đó và chúng ta có quan hệ gì? Xích Phản tập là nơi giao dịch công bằng! Hàng hóa đã bán ra, mặc kệ nó lai lịch gì, không quan hệ với chúng ta!”

Thanh âm lạnh như băng, khàn khàn vừa rồi vang lên một lần nữa: “Không quan hệ với các ngươi, chúng ta chỉ tìm người đạt được Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn. Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, đây là một loại khinh nhờn, đây là vũ nhục đối với Nguyên Nguyệt nhất mạch tôn quý, nó không thể rơi vào tay dị tộc, phải trở về.”

Ngao Lễ cất tiếng cười to: “Ha ha, các ngươi là tộc nhân Nguyên Nguyệt nhất mạch? Nhưng bảo bối đã đến trong tay chúng ta, tiền tươi thóc thật cũng đã lấy ra, bảo bối này là của chúng ta! Không ai có thể từ trong phòng kho của long tộc cướp đi cho dù một miếng sắt, không có ai!”

Trong người áo đen, một tráng hán chiều cao trên hai trượng, khí tức quanh thân lạnh lẽo âm hàn hừ lạnh một tiếng. Hắn không nói một tiếng tiến lên từng bước một, một bước đã vượt qua khoảng cách hơn hai trăm trượng, nắm tay phải như trọng chùy, hung hăng đập về phía ngực Ngao Lễ.

Ngao Lễ điên cuồng gào thét một tiếng, hai tay chụp về phía sau, bỗng dưng móc ra hai thanh kim đao toàn thân quanh quẩn khí tím, nắm ngược chuôi đao hung hăng vung về phía trước.

Một tiếng nổ vang, hai tiếng rú thảm, Ngao Lễ bị một quyền của đối phương đánh cho ngực lõm xuống bay ngược về phía sau, đối phương thì bị lưỡi đao của bổ ra Ngao Lễ ở giữa ngực bụng hai vết đao xâm nhập tạng phủ, hai người đồng thời bị thương nặng.

“Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, giao ra cho chúng ta!” Thanh âm lạnh như băng, khàn khàn kia một lần nữa vang lên: “Ai dám che dấu, chết ~~~”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.