Chương trước
Chương sau
Xem xong hình ảnh hiện trường Lương Chử thành, Cơ Hạo trầm mặc một lúc, thu hồi Bàn Hi Thần Kính về tới đại điện tiếp khách.

Đế Lạc Lãng mặt xám như tro tàn, ngồi ở trên chỗ ngồi không nhúc nhích, thân thể khẽ run, mồ hôi lạnh toàn thân như nước suối không ngừng chảy ra. Trường bào màu máu trên thân hắn là dùng tơ tằm phẩm chất cực tốt chế thành, nhưng trường bào đã bị mồ hôi thấm ướt, đang dính trên người hắn, nhìn qua rất chật vật.

“Trưởng lão, ngài đây là làm sao vậy?” Trong lòng Cơ Hạo biết rõ còn dò hỏi Đế Lạc Lãng.

Lấy địa vị của Đế Lạc Lãng, Lương Chử thành đã xảy ra biến cố lớn kinh thiên động địa như vậy, hắn tuyệt đối đã thu được tin tức.

Lương Chử thành hầu như bị hoàn toàn phá hủy, con dân dị tộc tử thương vô số, thông đạo vượt giới đi thông thế giới bổn nguyên của dị tộc bị hoàn toàn phá hủy, mà đầu sỏ gây nên tất cả cái này là Đế Thích Sát ——Đế Thích Sát xuất thân Đế thị nhất tộc bọn hắn.

Tai họa từ trên trời rơi xuống. Bộ dáng hồn vía lên mây của Đế Lạc Lãng, đủ để đại biểu hiện tại cảm xúc của toàn bộ tộc nhân còn sót lại của Đế thị nhất tộc. Bọn họ trêu chọc ai? Sao lại vướng vào chuyện như vậy? Đây là đại họa đủ khiến toàn bộ Đế thị nhất tộc ở Bàn Cổ thế giới diệt môn.

Chuyện này, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tông tộc bọn hắn ở bổn nguyên thế giới, khiến tông tộc Đế thị nhất tộc cũng lâm vào phiền toái thật lớn.

Không đề cập tới cái khác, chỉ vừa rồi Đế Lạc Lãng từng hướng Cơ Hạo khoe, thông đạo vượt giới từ Bàn Cổ thế giới nối thẳng bổn nguyên thế giới của bọn hắn, thông đạo vượt giới này đã hao phí của dị tộc hơn vạn năm thời gian, tiêu phí vô số tài nguyên quý hiếm mới xây dựng hoàn thành. Mấy ngàn năm qua, thông qua thông đạo vượt giới ổn định này, dị tộc đã từ Bàn Cổ thế giới đoạt lấy vô số tài nguyên.

Thông đạo vượt giới này, thậm chí có thể xưng là một cái động mạch chủ của bổn nguyên thế giới dị tộc, bổn nguyên thế giới tài nguyên bản thân đã gần như quỹ kiệt, chính là dựa vào một cái lại một cái thông đạo vượt giới như vậy không ngừng cướp đoạt tài nguyên của thế giới khác, mới duy trì đám cao tầng dị tộc bổn nguyên thế giới điên cuồng xa hoa lãng phí.

Một cái động mạch chủ đòi mạng như vậy bị phá hủy, có thể nghĩ những dị tộc cao tầng đích thực trên ý nghĩa sẽ tức giận như thế nào.

Ví dụ như nói, vừa rồi Yên Diệt Thần Trận phá hủy thông đạo vượt giới hình thành xoáy mây, chủ nhân sau lưng ý niệm đột nhiên xuất hiện đó tuyệt đối là đại nhân vật khó lường trong dị tộc. Có thể vượt qua thời gian cùng không gian dài đằng đẵng, cứng rắn chống đỡ thiên đạo ý chí của Bàn Cổ thế giới, tụ tập pháp lực hóa thành bàn tay nguyên khí phạm vi trăm vạn dặm trấn áp thông đạo vượt giới sắp sụp đổ.

Tu vi như vậy Cơ Hạo căn bản không thể tưởng tượng mạnh bao nhiêu.

Tồn tại khủng bố như vậy, ở thông đạo vượt giới nơi này chịu thiệt lớn như vậy, lửa giận của hắn, cùng với lửa giận của càng nhiều tồn tại tương đương hắn, Đế thị nhất tộc thừa nhận nổi?

Đế Lạc Lãng chậm rãi đứng dậy, run rẩy đi tới trước mặt Cơ Hạo, hướng Cơ Hạo cúi đầu hành một lễ thật sâu.

Lưng hắn hầu như gập thành chín mươi độ, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống đất, tiếng ‘Tí tách’ rất rõ. Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng, cũng có thể cảm nhận được trên người hắn tản mát ra tâm khí tức tuyệt vọng như tro tàn.

“Đế Lạc Lãng trưởng lão, tựa như có chút chuyện không ổn đã xảy ra?” Cơ Hạo mỉm cười nhìn Đế Lạc Lãng: “Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến cơ trí, tao nhã như ngài, biểu hiện thất thố như vậy chứ?”

Nhìn thấy Đế Lạc Lãng lâm vào trong tuyệt vọng cùng sợ hãi, Cơ Hạo rất không phúc hậu mở câu vui đùa: “Ngài có chuyện gì không vui, nói ra để ta vui vẻ một chút?”

Đế Lạc Lãng ngẩng đầu, một khuôn mặt lão bạch kiểm vốn rất tuấn tú, nho nhã, đã vặn vẹo dữ tợn như lệ quỷ. Hắn cười vài tiếng thê lương, nghiến răng nói: “Nghiêu Bá các hạ tôn kính, ngài đồng ý… Nhận một chút tâm ý nhỏ bé của một lão nhân đói khát không có chỗ dựa không?”

Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Đế Lạc Lãng: “Ừm? Ý tứ ngài là?”

Đế Lạc Lãng liếm liếm môi, run rẩy nói: “Ta có một thê tử ta yêu chân thành. Ta đối với nàng trước sau như một… Ta còn có rất nhiều người tình đáng yêu, ta đối với các nàng thâm tình… Ta còn có rất nhiều thị nữ xinh đẹp, ta đối với các nàng cũng có quan tâm cùng trân trọng… Cho nên!”

Cơ Hạo cười: “Cho nên ngài có thật nhiều con cái?”

Đế Lạc Lãng lại một lần nữa cúi đầu thật sâu. Hắn bảo trì trạng thái cúi đầu chín mươi độ, thâm trầm lại bất lực nói: “Phải, cơ trí như ngài, tất cả đều không thể gạt được ánh mắt cơ trí của ngài. Ta có rất nhiều con cái, bọn nó cũng có rất nhiều đứa nhỏ đáng yêu. Tuổi ta không ít nữa, con cháu của ta đã truyền thừa bảy thế hệ, bọn họ đều có hậu duệ con cháu của mình, đây là một gia đình khổng lồ.”

Hít sâu một hơi, Đế Lạc Lãng duy trì tư thế cúi đầu: “Ta sẽ đem tài phú cả đời ta lấy được cống hiến cho ngài một nửa, đổi lấy ngài che chở đối với một ít hậu duệ của ta. Ngay tại mấy ngày nay, ta sẽ đem bọn họ đưa tới lãnh địa của ngài.”

Trong đại điện một mảng tĩnh mịch, Cơ Hạo đứng ở trước mặt Đế Lạc Lãng, lật tay nắm lên một chén rượu bạch ngọc, ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa văn ly long tinh mỹ trên chén rượu. Chén rượu bằng ngọc nhẵn nhụi mà ôn hòa, như tâm tình Cơ Hạo giờ phút này.

“Có chuyện gì xảy ra?” Cơ Hạo biết rõ còn cố hỏi: “Trưởng lão ngài vừa mới hướng ta nói ra cơ mật của nhiều quý tộc như vậy, hiện tại lại muốn đem hậu duệ của mình nhờ ta bảo vệ… Nhất định là có đại sự gì đã xảy ra nhỉ?”

Đế Lạc Lãng vẫn không dao động, vẫn duy trì tư thế cúi đầu: “Sự cơ trí của ngài khiến ta vô cùng cảm khái. Không sai, có chuyện đã xảy ra, Đế thị nhất tộc chúng ta rất có thể sẽ đối mặt tai ương ngập đầu, ta hiện tại phải cam đoan, huyết mạch của ta có thể tiếp tục sinh sản.”

Hắn thâm trầm nói: “Như nhân tộc coi trọng đối với huyết mạch hậu duệ, cái nhìn của Ngu tộc chúng ta đối với huyết mạch kế thừa càng thêm thần thánh và quan trọng.”

Trầm ngâm một lát, Cơ Hạo hỏi: “Ngươi yên tâm như vậy, để ta bảo vệ con nối dõi của ngươi?”

Đế Lạc Lãng cười gượng một tiếng, hắn nặng nề nói: “So với đồng bào Ngu tộc chúng ta, ta càng thêm tin tưởng hứa hẹn của nhân tộc. Ta từng qua lại với ngài, ngài tuy tham lam, tàn bạo, thậm chí có một chút vô sỉ, nhưng ta tin tưởng hứa hẹn ngài làm ra.”

‘Tham lam’, ‘Tàn bạo’, ‘Vô sỉ’? Cơ Hạo rất bất đắc dĩ thở dài một hơi, ấn tượng mình cho người Ngu tộc là như thế sao?

Không phải là ở Xích Phản sơn bắt chẹt bọn hắn một khoản, thuận tiện bố trí cạm bẫy, xử lý tinh nhuệ của mấy gia tộc bọn hắn sao? Thế này tính là tham lam, tàn bạo gì đâu chứ?

“Cho ta một lý do để ta yên tâm che chở hậu duệ con nối dõi của ngươi.” Ngữ khí của Cơ Hạo cũng trở nên rất thâm trầm: “Cho ta một lý do. Chúng ta là kẻ địch, ta vô duyên vô cớ che chở con nối dõi của ngươi, ta cần một lý do.”

“Lúc trước từng nói, xử lý Đế Thích Diêm La có tính không?” Đế Lạc Lãng cười thảm một tiếng: “Ta còn chưa kịp nói ra đề nghị này… Nhưng sự tình đã không phải do ta nữa.”

Hít sâu một hơi, Đế Lạc Lãng ngẩng đầu lên, mang theo một tia điên cuồng nhìn Cơ Hạo: “Ngươi biết không? Đế Thích Sát cho mười hai vị chấp chính đại đế mỗi người tọa độ một thế giới.”

“Tọa độ thế giới ngay tại phụ cận Bàn Cổ thế giới, còn chưa bị quân đội Ngu tộc chúng ta nhúng tay, nguyên thủy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.