Chương trước
Chương sau
Cơ Hạo và Cơ Hạ mang theo một đại đội nhân mã vội vã quay về Nghiêu sơn thành, đến thẳng khu nhà giam góc tây bắc của thành trì.

Khu nhà giam Nghiêu sơn thành tự thành hệ thống, nhìn từ bên ngoài là một cái tòa thành dài rộng hai dặm, tường bảo vệ không cao, nhưng cực kỳ dày nặng. Xuyên qua hành lang sâu thẳm, là có thể nhìn thấy mấy dãy nhà giam sắp xếp chỉnh tề, nhưng bên trong không có một tù nhân.

Ở phía sau khu giam, năm tấm bia trấn ngục dày nặng xếp thành hàng chữ Nhất, tấm bia cao không tới mười trượng dựa theo ngũ hành hiện ra năm loại sắc thái, mặt bia mơ hồ có các loại phù văn phong cách cổ xưa như ẩn như hiện, ở trong phạm vi trăm trượng hình thành lực tràng giam cầm áp lực thật lớn.

Tấm bia đá năm màu đối ứng ngũ hành, phía dưới tấm bia đá có cửa vào thấp bé, phân biệt đi thông thủy lao, hỏa lao, kim lao, thổ lao cùng mộc lao.

Đám người Cơ Hạo tới dưới bia trấn ngục của thủy lao màu đen, mấy tên ngục tốt cầm ngọc bài, hướng bia trấn ngục nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, cánh cửa phù văn dày đặc, dày cả trượng ‘két két… két’ mở ra, một làn âm phong cuốn theo hơi nước nồng đậm đập vào mặt, lấy thực lực Cơ Hạo cũng không khỏi rùng mình.

“Cái mùi thật khó ngửi.” Man Man nhíu mày, lui lại mấy bước.

Trong thủy lao tràn ngập âm khí thủy thuộc tính cực âm u, trời sinh tính chất tương khắc với Man Man, Man Man chỉ là thoáng ngửi được mùi trong lao ngục đã khó có thể tiêu thụ. Cơ Hạo khoát tay, dặn dò Thiếu Ti một tiếng, bảo các nàng ở lại bên ngoài.

Theo cầu thang hẹp, dốc đứng xoay quanh liên tục xuống phía dưới, liên tục đi một khắc đồng hồ, xâm nhập trong lòng đất đại khái mười mấy dặm, kèm theo tiếng nước nhỏ xuống nặng nề, một tòa thủy lao xuất hiện ở trước mắt Cơ Hạo.

Nói là thủy lao, trên thực tế chính là một cái đầm nước hình tròn đường kính mười dặm, bên trong chứa đầy huyền âm chi thủy đen sì âm hàn thấu xương, trong đầm nước dựng sừng sững mấy trăm cây cột màu đen, một trăm chiến sĩ Già tộc uể oải ngâm ở trong đầm nước, vô số sợi xích màu đen to bằng ngón cái xuyên thấu tứ chi bách hải các nơi yếu hại của bọn hắn, đem bọn hắn trói chặt vào trên cột.

Thiên Địa Đại Trận của Nghiêu sơn thành là trấn sơn đại trận của thượng cổ thiên đình, nhà giam ngũ hành của khu nhà giam cũng là nhái thiên lao thượng cổ thiên đình mà bố trí

Trong tòa thủy lao này có vô số huyền cơ, đầm nước màu đen nhìn như bình thường, thực ra là huyền âm khí chí âm tới hàn trong thiên địa ngưng tụ thành, tan rã kim loại, ** thực phách, cho dù là Đại La Kim Tiên bị ngâm lâu, cũng sẽ cốt nhục thành bùn, hồn phi phách tán, thật sự là chỗ ác độc hạng nhất trong thiên địa.

Hơn nữa trong thủy lao nhìn như trống rỗng không có phòng bị nào khác, thực ra dày đặc vô số thượng cổ cấm chế. Nếu là tù phạm muốn giãy dụa chạy thoát, sẽ có vô số huyền ** lôi oanh kích, còn có âm phong bọc băng sương đóng băng, các loại thủ đoạn ác độc nhất thời khó có thể nói hết.

Giờ phút này trong thủy lao các loại thủ đoạn tra tấn người còn chưa thi triển ra, nhưng chỉ riêng huyền âm chi thủy màu đen này, đã ngâm khiến một trăm tên Già tộc chiến vương toàn thân trắng bệch, ai cũng rùng mình như chim non trong bão táp.

Đám chiến vương Già tộc này luận tu vi, đều là cường giả cấp Vu Đế của nhân tộc, hơn nữa lực lượng và cường độ huyết khí của bọn hắn đều mạnh hơn Vu Đế nhân tộc mấy lần. Lấy sinh mệnh lực cường hãn của bọn hắn cũng bị đầm nước ngâm tới lạnh run, có thể thấy được uy lực thủy lao này mạnh bao nhiêu.

Chỉ riêng khí lạnh xâm nhập lục phủ ngũ tạng, bọn họ đã bị đông lạnh sống không bằng chết thì thôi, đám chiến vương Già tộc này càng bị nước đầm nham hiểm độc ác ngâm tới mức da tróc thịt bong, ngay tại lúc Cơ Hạo đánh giá bọn hắn, làn da bọn hắn cũng đang thong thả tan rã, từng dòng máu tươi không ngừng ở trong nước đầm màu đen khuếch tán. Phụ cận vết thương đã có băng tinh màu đen đông lại.

“Thủy lao này không tồi.” Cơ Hạo không khỏi tán thưởng một tiếng, hắn trước kia còn không biết, trong Nghiêu sơn thành nhà mình, còn có nơi ác độc như vậy.

“Ngũ hành lao chỉ là phòng giam bình thường nhất.” Cơ Hạ ở một bên nhếch miệng: “Ở phía dưới ngũ hành lao, còn có ngũ hành lực sinh khắc lẫn nhau chuyển hóa mà thành phong lao, lôi lao, điện lao, độc lao vân vân, từng cái cực kỳ ác độc… Hạo a, loại khốn kiếp cay độc cỡ nào, xây cho con nhà giam độc ác như vậy?”

Cơ Hạo cũng nhếch nhếch miệng. Cái vấn đề này rất khó để trả lời.

Toàn bộ Nghiêu sơn thành đều là dựa theo quy cách Thiên Địa Đại Trận của thượng cổ thiên đình xây dựng thành, nhà tù này ác độc như vậy, chẳng phải là thiên lao của thượng cổ thiên đình càng thêm tàn nhẫn vô tình? Chậc chậc, lời này nói ra, sẽ bất kính đối với các thượng cổ thiên thần hay không đây?

“Mấy thằng cha này, chính là kẻ đã đột kích Nghiêu sơn thành chúng ta?” Cơ Hạo lẩm bẩm hỏi một câu: “Các ngươi to gan lắm, vẻn vẹn một trăm người, đã dám đến tập kích Nghiêu sơn thành của ta, thực đem chúng ta coi là quả hồng mềm?”

Một gã Già tộc chiến vương lạnh đến mức cả người trắng bệch, răng run lên ‘cầm cập’ ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Là hảo hán… Một đao… một thương, chính diện đấu sống chết… Trận… Trận pháp… Tính là gì?”

Một chiến vương Già tộc gian nan nâng lên một ngón tay, khiêu khích hướng Cơ Hạo ngoắc một ngón tay: “Đứa… đứa nhóc… Ta chấp ngươi… Một tay… Không cần… Không cần binh khí… Ta sống sống… Bóp chết ngươi!”

Cơ Hạo cười nhìn đám chiến vương Già tộc chết còn mạnh mồm này, không khỏi cười lạnh liên tục: “Đến nước này rồi, còn nói hung hăng cái gì nữa? Nghiêu sơn thành ta rõ ràng có hộ sơn đại trận cường đại, ta vì sao phải dùng tính mạng binh sĩ dưới trướng liều chết với các ngươi?”

Thở dài một hơi, Cơ Hạo ngồi xổm cạnh thủy lao, đưa tay sờ sờ nước đầm.

Ngón tay vừa mới tiếp xúc nước đầm, một luồng khí lạnh đáng sợ phát ra tiếng ‘Vù vù’ cuộn ngược lên. Cơ Hạo không kịp trở tay, từ vai trái trở xuống cánh tay chợt bị huyền băng màu đen phong cấm, cả cánh tay chợt chết lặng mất đi toàn bộ cảm giác.

Cơ Hạo bị dọa giật mình, vội vàng đứng lên thúc dục bản mạng tinh lực. Thái dương tinh lực hóa thành ngọn lửa màu vàng thổi quét toàn thân, huyền băng màu đen trên cánh tay phải nhanh chóng hòa tan, hóa thành một luồng khí đen lao lên, sau đó vô thanh vô tức bị đầm nước màu đen hút về.

Dùng thái dương tinh lực lui tới cọ rửa vài lần trong kinh lạc tay phải, tay phải tê dại mới hồi phục bình thường. Cơ Hạo trợn to mắt nhìn thủy lao này, đột nhiên mở miệng nói: “Thật ác độc… nhưng, thật ra hợp tâm ý ta… Ha ha, các ngươi thế mà chưa bị đông chết?”

Đám chiến vương Già tộc run rẩy, ánh mắt oán độc nhìn Cơ Hạo: “Chúng ta… Sớm hay muộn…”

Cơ Hạo cắt ngang lời hung hăng của những kẻ này: “Được rồi, bớt nói nhảm đi, các ngươi không dùng đầu óc nghĩ xem? Các ngươi vẻn vẹn một trăm người, có thể làm gì? Nghiêu sơn thành chúng ta có đại trận phòng ngự cường đại như vậy, kẻ phái các ngươi đến công thành, rõ ràng không có lòng tốt.”

Cười lạnh một tiếng, Cơ Hạo nhìn những kẻ sắc mặt chợt cứng ngắc này nói: “Kẻ đáng thương, ngay cả bản thân bị đẩy ra chịu chết cũng không hiểu? Nói đi, các ngươi là lẻ đến Nghiêu sơn lĩnh của chúng ta như thế nào? Dọc theo đường đi, thực không có ai phát hiện bất cứ dấu vết nào của các ngươi?”

Đám chiến vương Già tộc này không hé răng, chỉ là gian nan quay đầu, dùng ánh mắt trao đổi ý kiến.

Cơ Hạo lẳng lặng nhìn bọn họ, cũng không nói gì.

Đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Thiếu Ti: “Hạo, có người cầu kiến… Là Đế Lạc Lãng ở Xích Phản sơn, bị huynh hung hăng bắt chẹt một lần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.