Chương trước
Chương sau
“Lấy ra ngọc phù bên người các ngươi.” Bóng người nón cao đột nhiên mở miệng: “Tổn thất hơn trăm vạn người… hộ vệ đi theo chết trận trên trăm triệu, Xích Phản sơn đại chiến thêm mười lần, tổn thất tổng cộng cũng không tới con số này.”

“Để chúng ta nhìn xem, trả giá hy sinh lớn như vậy, trong các ngươi, lại có mấy ai trác tuyệt bất phàm.” Bóng người nón cao chắp tay sau lưng, trong đôi mắt bị sương mù quanh quẩn thần quang như điện, hung hăng đảo qua đám đông nhân tộc tinh anh tham gia đánh cược ở đây.

Bóng người nón cao thì không có bao nhiêu tư tâm, lấy cảnh giới của hắn, lấy thân phận của hắn, hắn sớm đã siêu thoát chuyện lục đục nội bộ nhân tộc, tranh quyền đoạt lợi… Lần này sinh tử đổ chiến, nhân tộc là bị ép lên Lương Sơn, không tham gia cũng không được.

Tổn thất thảm trọng như thế, tinh anh các bộ lạc tổn hại hơn bảy trăm vạn, chiến sĩ các bộ lạc đi theo trên trăm triệu, nhưng cuối cùng nhân tộc vẫn đã thắng được ván cược này, không chỉ có thắng được mảng lãnh thổ to lớn phía bắc Xích Phản sơn, càng thắng được cho nhân tộc ngàn năm hòa bình.

Cho nên hắn thật lòng hy vọng, trong lần đánh cược này, tinh anh các bộ lạc nhân tộc có thể có một chút người tài kiệt xuất toát ra.

Cái gọi là người tài, chính là có thể dẫn dắt chiến sĩ dưới trướng đấu trí so dũng khí với dị tộc, giữ lại thực lực của mình, đồng thời còn có thể tận khả năng sát thương kẻ địch, làm thất bại các loại âm mưu tính toán của kẻ địch, vậy mới là người tài thật sự.

Cũng chỉ có nhân vật như vậy, ở cùng lúc giữ lại thực lực nhà mình còn có thể tiêu diệt kẻ địch, có được thực lực cùng thủ đoạn như vậy, mới có tư cách kế thừa địa vị Nhân Hoàng, dẫn dắt nhân tộc vượt mọi chông gai cố gắng hướng về phía trước.

Mọi nơi đều yên tĩnh, tinh anh tuấn ngạn đến từ mấy vạn bộ tộc lớn nhỏ của nhân tộc, không phát ra tiếng dựa theo trận doanh của mình đứng thẳng.

Ví dụ như nói phía sau Tự Văn Mệnh thì tập trung gần trăm đế tử đến từ các bộ tộc lớn, còn có mấy vạn con em đại tộc ủng hộ hắn. Hộ vệ bên cạnh mấy vạn người bị Tồi Thành Cự Pháo giết chết sát thương không ít, giờ phút này còn có hơn trăm vạn người sống sót.

Hơn trăm vạn người chỉnh tề xếp thành trận hình vuông hơn trăm vạn người, khí thế dâng trào xếp phía sau Tự Văn Mệnh. Tinh kỳ phấp phới, sĩ khí dâng cao. Quân trận đoan chính uy vũ như vậy, nhất thời đưa tới vô số người chú ý.

Những trưởng lão các bộ tộc đạt thành ăn ý, yên lặng ủng hộ Tự Văn Mệnh vui mừng gật đầu. Trong lần chiến tranh đánh cược tanh máu này, Tự Văn Mệnh có thể mang theo nhiều người như vậy sống sót, điều đó rất không dễ dàng gì. Hơn nữa vừa thấy đế tử các bộ tộc bên cạnh Tự Văn Mệnh kiềm chế không được ý cười, liền biết lần này công lao của Tự Văn Mệnh cực lớn.

Mà tinh anh các tộc khác tham gia đổ chiến, thì hơi có chút thảm đạm.

Bởi vì dị tộc nắm giữ thiên đạo lực của Bàn Hi thế giới, càng có Bàn Hi đại sát bốn phương, tinh anh nhiều bộ tộc tham chiến toàn quân bị diệt, như mấy vị đế tử nọ của Toại Nhân thị chính là tình huống như vậy.

Nay hiện trường đại khái còn có thể duy trì quy mô nhất định, thoạt nhìn coi như là tác phong quân đội cường thịnh, trừ đám người Tự Văn Mệnh, cũng chỉ có Cộng Công Vô Ưu suất lĩnh tộc nhân các bộ tộc Bắc Hoang tham chiến.

Cộng Công Vô Ưu hầu như chưa chính diện đối chiến với dị tộc, một đường chạy trốn, chạy trốn so với ai khác cũng nhanh hơn. Cho nên binh mã Bắc Hoang hắn hầu như bảo trì hoàn hảo, trừ một ít bộ đội vật hi sinh bị hắn vứt bỏ đoạn hậu, tinh anh chủ lực cũng không tổn thất bao nhiêu.

Trừ bọn họ, Chúc Dung Thiên Mệnh hầu như toàn quân bị diệt, Công Tôn Nguyên cũng tổn thất thảm trọng, phía sau chỉ còn lại có mười mấy đế tử các bộ tộc giao hảo cùng hắn, cùng với ba ngàn chiến sĩ bản bộ Hữu Hùng thị của hắn.

Tộc nhân tinh anh các đại bộ tộc khác tham chiến chia làm mấy ngàn trận doanh to nhỏ, phân biệt lấy ra đồ đằng chiến kỳ các nhà để cho trưởng lão các bộ tộc đứng ở trời cao phân biệt.

Các trưởng lão đó nhất thời trong lòng trầm xuống. Nhiều người sắc mặt khó coi như dính than.

Tộc nhân rất nhiều bộ tộc tham gia đổ đấu toàn quân bị diệt, đồ đằng chiến kỳ của bọn họ tự nhiên sẽ không giơ lên nữa. Vừa rồi mọi người đang tranh đoạt quyền sở hữu Bàn Hi, còn chưa kịp nghe người bên dưới thống kê kết quả chiến tổn, hiện tại bỗng chợt nhìn thấy con em các bộ tộc sau khi tập kết là cảnh tượng như thế, trưởng lão các bộ tộc toàn quân bị diệt đó thiếu chút nữa phát khóc.

Ví dụ như đám trưởng lão các bộ tộc Tây Hoang, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm.

Các tộc Tây Hoang, như là Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, Nhai Tí… các bộ tộc hung thú, lấy Kim Từ là ví dụ, mỗi người hiếu chiến như cuồng. Hơn nữa tính tình cởi mở, thích mạo hiểm, khi tác chiến chỉ biết cắm đầu xông pha, chưa bao giờ có bất cứ mưu kế kế sách gì đáng nói.

Cho nên các bộ tộc Tây Hoang tổn thất thảm trọng, ban đầu tinh anh Tây Hoang tham gia chiến tranh đánh cuộc có gần trăm vạn người, hộ vệ mang vào Bàn Hi thế giới có tới mấy ngàn vạn. Các loại hung thú tọa kỵ cũng có mấy ngàn vạn con. Nhưng hiện tại tộc nhân các bộ tộc xuất hiện ở trước mặt bọn họ mười bộ tồn nhất, nhiều bộ tộc toàn quân bị diệt.

Trưởng lão các tộc Nam Hoang, Đông Hoang cũng mở to hai mắt nhìn, một đám nghẹn khí nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh.

Phía sau Chúc Dung Thiên Mệnh chiến kỳ thưa thớt, mấy trăm tàn binh bại tướng uể oải đứng ở bên người hắn, đây hoàn toàn chính là cảnh tượng toàn quân bị diệt.

Phải biết, Chúc Dung Thiên Mệnh ban đầu quân thế là cường đại nhất, hắn không chỉ chiếm được toàn bộ bộ tộc ở Nam Hoang nguyện trung thành, càng có nhiều đại bộ tộc đỉnh cấp Đông Hoang toàn lực giúp đỡ. Trong ngàn vạn tinh anh nhân tộc tham chiến, một mình Chúc Dung Thiên Mệnh đã được hơn trăm vạn người tùy tùng.

Trăm vạn tùy tùng, mấy ngàn vạn chiến sĩ tinh nhuệ đi theo, gom đi tính lại chỉ còn lại gần ngàn người? Trong đó còn có hơn một nửa là đồng môn của Thi đạo nhân, Bát Khâu Già, căn bản không phải chiến sĩ bộ tộc Nam Hoang cùng Đông Hoang.

Không hề nghi ngờ, đây là một hồi thảm bại rõ đầu rõ đuôi, Chúc Dung Thiên Mệnh lần này ngay cả nội – khố cũng thua mất.

Cộng Công Thị đột nhiên đắc ý cười lên: “Như thế xem ra, hắc hắc, không nói đến quân công lớn nhỏ, chỉ cần xem nhân số cấp dưới sống sót, chính là con ta Vô Ưu đi đầu. Vô Ưu con ta, các ngươi đã giết bao nhiêu dị tộc, lập bao nhiêu công huân?”

Cộng Công Vô Ưu hơi biến sắc. Hắn trầm ngâm một lát, chậm rãi lấy ra ngọc phù trước khi tiến vào Bàn Hi thế giới, Ngu tộc phân phát dùng để ghi lại quân công.

Toàn bộ chiến sĩ tham gia chiến đấu đánh cược dưới trướng hắn đều đã đem quân công bọn họ thu hoạch sau khi chém giết ghi lại chuyển dời đến trong tay hắn, cho nên khối ngọc phù trên tay hắn ghi lại, là toàn bộ thu hoạch của trăm vạn tinh nhuệ toàn bộ bộ tộc Bắc Hoang.

Do do dự dự, Cộng Công Vô Ưu nâng tay, nhưng chưa đem ngọc phù giao ra.

Ở bên, Cơ Hạo nhìn Cộng Công Vô Ưu một cái, một bàn tay đặt ở phía sau Tự Văn Mệnh, đem Tự Văn Mệnh mạnh mẽ đẩy ra ngoài, đồng thời lớn tiếng kêu: “Các vị đại nhân, đừng lãng phí thời gian thống kê. Chiến đấu đánh cược lần này, trăm vạn dị tộc, hầu như đều là Tự Văn Mệnh đại nhân dẫn dắt chúng ta tự lực chém giết, không có quá nhiều quan hệ với người khác!”

Sau khi Cơ Hạo nói nhất thời toàn trường chấn động, vô số người đồng thời hướng Tự Văn Mệnh nhìn tới.

Đám tinh anh các bộ tộc cũng tham gia đổ chiến vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn Tự Văn Mệnh, mà Cộng Công Thị và bóng người nón cao bọn họ, thì không dám tin nhìn Tự Văn Mệnh.

Cộng Công Thị lớn tiếng quát: “Hoang đường, Tự Văn Mệnh, ngươi dám nói… những người này ngươi mang theo bên cạnh, tự lực chém giết trăm vạn dị tộc? Ngươi cho rằng, ngươi là ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.