Chương trước
Chương sau
“Rút lui? Không mang theo đủ đồ quân nhu vật tư sao? Là quá tự tin, hay là quá tự đại đây?”

Cơ Hạo cùng một đám cao thủ nhân tộc đồng thời cất tiếng cười to.

Mặc dù có thần tháp phóng ra phòng ngự kết giới ngăn cách, nhưng thông qua khẩu hình của Da Ma Sát cùng lão nhân Ngu tộc bên người hắn, cũng có thể thoải mái phân biệt ra bọn hắn nói những gì. Vẫn Lạc Tuyệt Uyên không có thiên địa linh khí, thần tháp chỉ có thể dựa vào thiêu đốt vu tinh phóng thích phòng ngự kết giới, nhưng vu tinh bọn hắn mang theo chỉ đủ sử dụng nửa tháng?

Quả thực là một trò đùa. Bọn Cơ Hạo vì lần đánh cược sinh tử này, đã mang theo bên mình tài nguyên đủ tiêu hao trăm năm. Càng không cần nói sau khi tiến vào Bàn Hi thế giới, mọi người đều hung hăng cướp đoạt tài nguyên địa phương một phen, vật tư cất giữ đủ hao phí ngàn năm đại chiến.

Nhưng bọn Da Ma Sát, thế mà lại chỉ mang theo vu tinh cho nửa tháng!

“Bọn hắn là tin tưởng vững chắc nửa tháng có thể tiêu diệt chúng ta sao?” Cơ Hạo cất tiếng cười dài: “Cũng quá không coi trọng chúng ta rồi!”

Đỉnh đầu bừng lên ánh sáng vàng, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên kịch liệt run rẩy, nguyên thần Cơ Hạo đã sắp không khống chế được uy năng đáng sợ Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phóng thích. Hắn lập tức chỉ tay, ánh vàng mãnh liệt đường kính nghìn trượng chợt hóa thành một kiếm quang ánh vàng rực rỡ, hung hăng hướng Da Ma Sát chém xuống.

“Các ngươi đã không mang theo đủ vu tinh, vậy cho các ngươi một chút màu sắc nhìn xem!” Cơ Hạo lớn tiếng thét dài: “Công kích! Toàn lực công kích!”

Kiếm quang màu vàng mang theo nhiệt độ cao đáng sợ khó có thể hình dung xé rách hư không, nháy mắt chém ở trên tầng tầng kết giới thần tháp phóng ra. Bị Vạn Long Phúc Hải Trận nghiền áp, bị Phượng Hoàng Phần Thiên Trận đốt, phòng ngự kết giới thần tháp phóng ra đã đến cực hạn, lại chịu một đòn hung hăng của Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, chợt nghe một chuỗi tiếng ‘Bốp bốp’ không ngừng vang lên, từng tầng kết giới màu đen không ngừng nổ vỡ ra.

Trong tiếng vang lớn ‘ầm ầm’, liên tục năm tòa Ngu tộc thần tháp thi nhau dâng lên. Tổng cộng sáu tòa thần tháp cao tới nghìn trượng đem đám người Da Ma Sát vờn quanh ở giữa, sáu tòa thần tháp tạo thành phòng ngự đại trận phóng ra kết giới tinh thể dày nặng gần như thực chất, đem đoàn người Da Ma Sát gắt gao bảo vệ bên trong.

Nhưng tương ứng, tốc độ hao tổn vu tinh của sáu tòa thần tháp tự nhiên đã gia tăng sáu lần.

Vu tinh dự trữ vốn có thể duy trì nửa tháng tiêu hao, hiện tại chỉ có thể chống đỡ không đến ba ngày.

Cơ Hạo cất tiếng cười to, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phun ra từng đạo kiếm quang khổng lồ, mang theo tiếng gầm thét đinh tai nhức óc không ngừng chém xuống. Mỗi một lần chém xuống, phòng ngự kết giới thật dày liền nổi lên cả mảng lớn gợn sóng, trong thần tháp ít nhất có mấy chục vạn khối vu tinh thiêu đốt hết.

“Ha ha! Xem ta!” Vũ Mục ném khay thức ăn lớn trong tay, đứng ở trên tường thành dang hai tay. Từng làn hơi nước từ giữa hai tay hắn khuếch tán ra, không bao lâu hơi nước đã biến thành màu sắc hỗn tạp, theo một trận cuồng phong hướng đám người Da Ma Sát trôi tới.

Hơi nước năm màu lơ lửng ở trên không đám ngườiDa Ma Sát, tí tách mưa xuống.

Mỗi một giọt mưa nhìn như nhẹ nhàng, thực ra chất chứa tuyệt độc. Sau khi tới Bàn Hi thế giới, Vũ Mục cũng không biết đã bắt giết bao nhiêu độc trùng cổ quái, trình độ vu độc của hắn càng thêm đáng sợ.

Ôn Thần Phiên lặng yên hiện lên ở phía sau Vũ Mục, từng làn khí đen từ trong Ôn Thần Phiên phun ra, ở dưới chân Vũ Mục ngưng tụ thành một cái phù văn màu đen cực lớn, dữ tợn, thoạt nhìn giống như một cái xương sọ.

Mưa bụi năm màu bỗng chợt phủ lên một tầng màu đen nhạt, vu độc vốn đã cực kỳ đáng sợ lại chợt gia tăng ngàn lần hung uy.

Hạt mưa rơi xuống đất, mặt đất Vẫn Lạc Tuyệt Uyên bị nhanh chóng ăn mòn, mặt đất đá màu đen bị ăn mòn thành từng làn khói đen không ngừng tản ra, trên mặt đất xuất hiện vô số lỗ thủng thật nhỏ, bên trong để lại vật dạng keo đen sì dinh dính như mực.

Thái Ti ngà ngà say đứng dậy, hai tay hắn chống ở trên gờ tường thành nhìn đám người Da Ma Sát ngây ngô cười.

Từng cái bàn tay xám trắng bán trong suốt vô thanh vô tức xuất hiện ở ngoài phòng ngự kết giới của đám người Da Ma Sát. Những bàn tay kích thước như nắm tay trẻ con đó nhẹ nhàng vỗ phòng ngự kết giới, theo tiếng vỡ vụn chói tai, phòng ngự kết giới không ngừng vỡ ra từng mảng.

Những bàn tay nhỏ bé đó nhìn như yếu đuối vô lực, thực ra lực sát thương cực kỳ đáng sợ, tốc độ vu tinh thiêu đốt trong sáu tòa thần tháp lại nhanh hơn một mảng lớn.

Man Man thích nhất đánh trận xuôi chiều, nhìn thấy đám người Da Ma Sát lâm vào quẫn cảnh khó xử, nàng vui vẻ móc ra tiên thiên Bính Linh Long Hỏa Trượng, hai tay mạnh mẽ đem cây gậy chống đầu rồng gần như thiên địa thần khí đó chống ở trên tường thành, vung cái tay nhỏ lên, nhất thời một đống hỏa hệ vu tinh như ngọn núi nhỏ bị vung ra.

Từng khối hỏa hệ vu tinh không ngừng hóa thành khói mỏng tản đi, hỏa hệ năng lượng khổng lồ không ngừng rót vào Long Hỏa Trượng. Một tiếng rồng gầm trầm thấp truyền đến, trượng đầu rồng mở ra cái miệng rộng, từng mũi tên lửa màu đỏ rực giống như mưa rào gào thét lao đi, mang theo tiếng rít chói tai hung hăng rơi ở trên phòng ngự kết giới của sáu tòa thần tháp.

Tiếng nổ nặng nề ‘Thùng thùng thùng thùng’ không dứt bên tai, có đủ hỏa hệ vu tinh cung cấp năng lượng, Long Hỏa Trượng tận tình trút xuống hỏa lực. Trên kết giới màu đen thật dày dập dờn vô số cơn sóng, một mảng lớn phù văn màu đen không ngừng bắn tung tóe ra, không ngừng bị mũi tên lửa xé rách.

“Sáu canh giờ!” Sắc mặt lão nhân Ngu tộc bên người Da Ma Sát khó coi tới cực điểm: “Dựa theo tiêu hao hiện tại, chúng ta chỉ có thể chống đỡ sáu canh giờ!”

“Rút lui, mở hết tốc độ rút lui!” Da Ma Sát thẹn quá hóa giận nhìn Man Man đứng trên tường thành, hổn hển hướng đồng bọn bên cạnh rít gào: “Chúng ta chỉ là tạm thời rút lui, chờ chúng ta đi bên ngoài đào bới đủ vu tinh, chúng ta trở về thu thập bọn chúng!”

Lời còn chưa dứt, trên một ngọn núi cách bọn hắn hơn trăm dặm, Phong Hành đột nhiên hiện ra thân hình. Hắn rút ra một cây cung lớn hình thù kỳ lạ, chậm rãi kéo cung lớn, một mũi tên ánh vàng rực rỡ tựa như vàng đúc thành bỗng dưng ngưng tụ trên dây cung.

“Xem tên!” Quát nhẹ một tiếng, Phong Hành kéo cây cung lớn bắn ra một mũi tên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó xoay người bỏ chạy. Dốc hết sức toàn thân, kéo cây cung lớn này, Phong Hành cũng chỉ có năng lực phát ra một đòn mà thôi.

Mũi tên hoàng kim không chút hào quang xé rách hư không, hung hăng va chạm ở trên phòng ngự kết giới dày tới trăm trượng. Theo tiếng vỡ vụn đáng sợ, mũi tên của Phong Hành cứng rắn xuyên thủng phòng ngự kết giới do sáu tòa thần tháp liên hợp phát ra.

‘Phập’ trầm đục, bởi vì phòng ngự kết giới cản trở, mũi tên của Phong Hành vốn tập trung đầu Da Ma Sát bắn ra hơi chếch đi một chút, sát thân thể Da Ma Sát lao qua, liên tục đánh thủng thân thể ba thanh niên Ngu tộc, một lão nhân Ngu tộc cùng bốn chiến sĩ Già tộc bên cạnh hắn.

Một mũi tên xuyên thủng thân thể tám người, trong đó còn có bốn chiến sĩ Già tộc khoác trọng giáp.

Kéo theo phòng ngự kết giới dày tới trăm trượng bị mũi tên này xuyên thủng, lực sát thương cây cung của Phong Hành bộc phát ra chỉ có thể lấy đáng sợ để hình dung.

Đám người Cơ Hạo nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Tự Văn Mệnh thì đột nhiên rút ra trường kiếm đeo sau lưng, lớn tiếng cười lên: “Các vị huynh đệ, chẳng lẽ chúng ta chỉ biết nhìn để cho bọn Nghiêu Bá đám trẻ này nở mày nở mặt sao?”

Trong tiếng cười dài, Tự Văn Mệnh rung tay đánh ra một kiếm.

Đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đồng thời cất tiếng cười to, đều tự tế ra vu bảo đế cấp bí truyền trong tộc, hung hăng đánh về phía n phòng ngự kết giới như cái mai rùa kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.