Chương trước
Chương sau
Trên không trung, Nha Công phát ra tiếng kêu bén nhọn, nó hưng phấn đến mức mỗi cái lông chim đều dựng thẳng lên, thân thể kéo một dải ánh sáng màu vàng dài đến nghìn trượng, nhanh như tia chớp cấp tốc xuyên qua ở trên trời cao.

Cơ Hạo ngồi ở một đám lông chim ánh vàng rực rỡ trên đỉnh đầu Nha Công, hai tay đặt ở đỉnh đầu nó, yên lặng đem thái dương đại đạo mình lĩnh ngộ hóa thành từng tia khí tức huyền diệu rót vào thân thể Nha Công.

Trong con ngươi Nha Công lóng lánh lốm đốm màu vàng mờ nhạt, theo ý vị thái dương đại đạo dung nhập, áp chế của Bàn Hi thế giới đối với nó càng lúc càng nhỏ, tốc độ của nó cũng càng lúc càng nhanh, dần dần ở viền lông chim của Nha Công có một tầng quang ảnh mông lung, vặn vẹo xuất hiện, thân thể nó đã bước đầu bắt đầu dung hợp với ánh nắng của thế giới này, tốc độ phi hành của nó càng thêm nhanh tới mức không thể tưởng tượng.

Thiên Cơ trưởng lão đứng ở lưng Nha Công, vạn phần kinh ngạc nhìn một phen hành động của Cơ Hạo.

Thái dương khí tức quay cuồng trên thân Cơ Hạo mãnh liệt, hùng hậu, so với thái dương khí tức trên người rất nhiều tổ linh khổ tu mấy vạn năm, mấy chục vạn năm của Bàn Hi thế giới còn nồng đậm hơn rất nhiều. Cái này chứng minh Cơ Hạo cảm ngộ đối với thái dương đại đạo của Bàn Hi thế giới đã vượt qua tuyệt đại đa số tổ linh dân bản xứ.

“Thiên tài? Hay là quái thai?” Thiên Cơ trưởng lão ánh mắt hỗn loạn nhìn Cơ Hạo, không ngừng lắc đầu.

Nha Công phi hành hết tốc độ một ngày hai đêm, trong hư không phía trước bỗng dưng xuất hiện một cơn lốc, Thiên Cơ La Bàn hiện lên phía sau Thiên Cơ trưởng lão, một mảng ánh sáng trắng bao lấy một nhóm hai người một chim, cơn lốc đột nhiên bành trướng, đem Cơ Hạo, Nha Công và Thiên Cơ trưởng lão nuốt một ngụm.

Sau một trận trời đất xoay chuyển, cũng không biết bị truyền tống ra bao nhiêu dặm, xung quanh chỉ nghe tiếng gió dữ gào thét, trước mắt một mảng gió đen sương mù dày đặc xoay quanh bất định, Cơ Hạo dựa theo tần suất nhịp tim mình âm thầm đếm, qua đại khái nửa canh giờ, trước mắt đột nhiên truyền đến một mảng ánh sáng ảm đạm. Mùi lưu huỳnh gay mũi phả vào mặt, khói đặc cuồn cuộn làm Cơ Hạo nghẹn vội vàng bịt mũi.

Trong cơn lốc đó che dấu truyền tống trận, thế mà lại đem nhóm Cơ Hạo đưa đến một chỗ cực kỳ quái dị.

Nơi này bầu trời xám xịt, từng làn sương khói nặng nề như nước lơ lửng ở không trung, từng dải sương khói cách nhau khoảng cách nhất định, rất tươi sáng lơ lửng ở đỉnh đầu. Nhìn như đưa tay có thể chạm, nhưng nhìn kỹ lại cách mình không biết xa bao nhiêu.

Trong sương khói lộ ra bầu trời giống như cái bát to bị vỡ, sau đó lại bị thợ thủ công thô dùng nhựa cao su thấp kém nhất bịt lại. Không cần vận dụng thần thông gì, đều có thể nhìn ra bầu trời nơi này vỡ vụn, bầu trời lúc nào cũng có thể sụp đổ, biến thành vô số mảnh vỡ đập trên mặt đất.

Ba mặt trời, ba mặt trăng của Bàn Hi thế giới đồng thời treo ở bầu trời, nhật nguyệt đan nhau, dựa theo một quỹ tích quái dị xoay loạn ở trên trời. Quỹ tích vận hành của nhật nguyệt rất tùy hứng, khi thì treo trái, khi thì quẹo phải, khi thì lui, giống như sáu gã lỗ mãng uống rượu đang loạng choạng. Không có ai biết bọn nó ngay sau đây muốn chạy đi nơi nào.

Bởi vì không gian trên trời vỡ vụn, hình dạng nhật nguyệt sau khi trải qua không gian chiết xạ vặn vẹo, nhìn từ trên mặt đất, những nhật nguyệt này chốc lát là hình tròn, chốc lát là bẹp, chốc lát hình tam giác, chốc lát hình bốn cạnh, quả thực giống như sáu cục bùn mềm nhũn ở không trung mấp máy hỗn loạn.

Ánh sáng mờ tối vô lực, không cảm thụ được bất cứ nhiệt lực gì chiếu rọi đại địa, Cơ Hạo nhìn chăm chú, một vùng đại địa này cũng rất quái lạ.

Khắp nơi đá lởm chởm, khắp nơi đều là vết nứt thật sâu, núi đá đen sì giống như móng vuốt ác quỷ đã chết, vặn vẹo lung tung, cắm lộn xộn trên mặt đất, thấy thế nào không vừa mắt như thế đó.

Ngẫu nhiên một cơn gió xiêu xiêu vẹo vẹo uể oải thổi qua đại địa, một trận gió cát quất vào mặt, trong hạt cát trộn lẫn khí tức lưu huỳnh nồng đậm. Hạt cát va chạm lẫn nhau, không ngừng bắn ra cả mảng lớn đốm lửa.

Trên đất cát như vậy một chút màu xanh lục cũng chẳng có, một mảng hoang vắng, không có bất cứ khí tức sinh mệnh gì.

“Đây là nơi nào?” Cơ Hạo khụt khịt cái mũi. Đỉnh đầu hắn nhất luồng ánh sáng vàng lao lên, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên lơ lửng trên đỉnh đầu, từng luồng thái dương tinh hỏa khổng lồ chảy ngược xuống, hóa thành một đài sen chế trụ nguyên thần Cơ Hạo.

Bốn mươi chín luồng Vũ Dư đạo khí trong suốt như nước xoay quanh bay múa, đem nguyên thần Cơ Hạo bảo vệ ở chính giữa. Nguyên thần Cơ Hạo hiển lộ bên ngoài, thần thức khổng lồ cẩn thận khuếch tán ra, từng tia từng tia, từng tấc từng tấc tra xét động tĩnh bốn phía.

Nơi này là một mảng tuyệt địa, tử địa, thiên đạo pháp tắc Bàn Hi thế giới ở nơi này hầu như không còn sót lại chút gì, chỉ có từng tia khí tức cuối cùng lưu lại, miễn cưỡng duy trì một khoảng không gian này tồn tại.

“Nơi này là Vẫn Lạc Tuyệt Uyên (vực thẳm rơi rụng).” Thiên Cơ trưởng lão vẻ mặt phức tạp nhìn một khối không gian tối như mực, xám xịt này: “Trong truyền thuyết, Bàn Hi thánh nhân chính là ở đây đại chiến với thiên ngoại tà ma, bị thương nặng.”

“Bản mạng thánh binh của nàng ở đây?” Cơ Hạo khẽ cau mày, kinh ngạc nhìn Thiên Cơ trưởng lão.

Thiên Cơ trưởng lão cũng cảm thấy rất kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Cơ Hạo xuất hiện một ‘Cơ Hạo’ khác, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, bốn mươi chín luồng Vũ Dư đạo khí, những tồn tại thần kỳ đó Thiên Cơ trưởng lão thấy cũng chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe, hắn càng thêm cảm thấy Cơ Hạo là thần bí khó lường như thế.

“Ở ngay sâu trong lòng đất nơi đây.” Thiên Cơ trưởng lão trầm giọng nói: “Một khoảng thiên địa này bởi vì một trận đại chiến đó hoàn toàn sụp đổ, nơi này tương đương là vết thương sụp đổ, hư thối trên cơ thể Bàn Hi thế giới. Bàn Hi thánh nhân đem thánh binh của mình để lại đây trấn áp hư không, mới khiến tử vong tịch diệt khí nơi này không đến mức khuếch tán đến bên ngoài, do đó mới duy trì toàn bộ Bàn Hi thế giới ổn định.”

Tùy tay hướng bốn phía vạch một cú, Thiên Cơ trưởng lão mang theo một tia đau đớn kịch liệt nói: “Ta lúc trẻ tuổi tùy tùng Thiên Cơ đời trước tới nơi này, khi đó phạm vi nơi này so với bây giờ còn phải lớn hơn khoảng một thành. Bàn Hi thế giới đang tự lành, diện tích Vẫn Lạc Tuyệt Uyên rút nhỏ một thành. Cho nơi này đủ thời gian, có lẽ một mảng tuyệt vực này sẽ hoàn toàn biến mất… Nhưng…”

“Nhưng chúng ta đã đến.” Cơ Hạo bất đắc dĩ nhìn Thiên Cơ trưởng lão: “Chúng ta cũng là bị ép. Chúng ta cũng không muốn xâm nhập Bàn Hi thế giới, nhưng chúng ta cũng là bị ép lập khế ước đánh cược. Chúng ta không đến, tộc đàn chính chúng ta sẽ có phiền toái lớn.”

Thiên Cơ trưởng lão cười khổ nhìn Cơ Hạo: “Nhưng tộc nhân của ta lại có tội gì đâu?”

Cơ Hạo rất thành khẩn nhìn Thiên Cơ trưởng lão: “Cái này không phải việc ngươi và ta có thể quyết định. Ít nhất chỗ ta còn nguyện ý lưu lại một đường sinh cơ cho các ngươi… Nếu đổi thành người khác.”

Trầm mặc chốc lát, Cơ Hạo lặng lẽ thở dài: “Không phải tộc ta thì lòng tất khác, vì tộc đàn nhà mình kéo dài, làm ra bất cứ việc gì cũng có thể lý giải, ngài cảm thấy thế nào?”

Thiên Cơ trưởng lão hít một hơi thật sâu. Trầm mặc một lúc lâu, hắn hướng một ngọn núi lớn tối như mực chính giữa khoảng không gian này chỉ chỉ: “Thánh binh của thánh nhân ngủ say ngay tại nơi đó, trấn áp một khoảng thiên địa này. Nếu ngươi lấy nó đi, một mảng không gian này sẽ tiếp tục mở rộng, uy hiếp toàn bộ Bàn Hi thế giới, cuối cùng đem toàn bộ thế giới chuyển biến thành bộ dáng rách nát tử khí trầm trầm như vậy.”

Cơ Hạo nhìn quanh, hắn hài lòng gật gật đầu: “Là đủ rách nát, nhưng ngươi không cảm thấy, nơi này mới là lựa chọn chiến trường tốt nhất sao?”

Thiên Cơ trưởng lão ngẩn ngơ, Cơ Hạo lại đã cao hứng phấn chấn cười to lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.