Chương trước
Chương sau
Trong u cốc, trước động phủ, nương một chút ánh lửa đèn đồng, A Bảo đang ở hướng La Sơn truyền thụ luyện khí chi đạo.

Hai thầy trò nghịch một khối Thủ Sơn Xích Đồng, ngón tay A Bảo ở trên hoa văn thiên nhiên phức tạp của đĩnh đồng chậm rãi xẹt qua, thấp giọng hướng La Sơn truyền thụ vô thượng bí chú rèn luyện tài liệu, khắc đại đạo khí tức mình tìm hiểu ra.

Đĩnh đồng đỏ to bằng đầu người mơ hồ ánh sáng đỏ, chỗ ngón tay A Bảo xẹt qua, mơ hồ có thể thấy được hoa văn dày đặc trên đĩnh đồng đã xảy ra biến hóa vặn vẹo kỳ dị, trở nên càng thêm mượt mà tự nhiên, như huyết mạch cơ thể người, bỗng dưng có thêm một phần sinh khí sức sống.

Ở môn hạ A Bảo tu luyện hai năm có thừa, La Sơn đã có sự khác biệt một trời một vực với trẻ con bộ tộc bình thường. Thân hình hắn trở nên cân xứng phiêu dật, không như bạn cùng lứa tuổi khác tráng kiện hùng vĩ như vậy, trên người cũng không thấy được mảng cơ bắp cuồn cuộn.

La Sơn đã mơ hồ mang theo một tia khí tức xuất trần của người tu đạo, nhất là đôi mắt hắn càng ẩn phục hào quang, như bảo châu thượng phẩm nhất, mang theo một tầng châu quang uyển chuyển. Tinh khí thần hắn không hiện ra ngoài chút nào, mà là cực độ nội liễm, nhất cử nhất động mượt mà tự nhiên, mang theo một tia ý vị cực kỳ huyền diệu.

A Bảo truyền đạo, La Sơn cẩn thận lắng nghe, hai tay mười ngón biến ảo, học bộ dáng A Bảo chuyển đổi luyện khí ấn quyết.

Đột nhiên A Bảo ngẩng đầu lên, hướng về động phủ đỉnh núi Cơ Hạo ở lại nhìn một cái, sau đó ung dung cười nhẹ lắc lắc đầu: “Ồ, nữ nhân? Đây là thứ sư tôn gọi là ngoại ma tâm kiếp sao? Sư đệ ơi sư đệ, cái này chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi.”

La Sơn khẽ nhíu mày, lén lút ghé đến trước mặt A Bảo: “Sư tôn, cái gì nữ nhân? Cái gì ngoại ma tâm kiếp? Trong phòng sư thúc, có nữ nhân vào hay sao?”

A Bảo cười ‘khà khà’, giơ đĩnh đồng nhẹ nhàng đập vào đầu La Sơn: “Lông mọc đủ chưa? Đã nghĩ những cái này? Trong ba tháng, vi sư muốn thấy ngươi tự tay luyện chế ra một thanh kiếm đồng đủ tư cách, nếu không bế quan diện bích ba năm, không có thương lượng!”

La Sơn kêu đau ‘Ui ui’, khuôn mặt nhỏ co hết lại thành một cục.

Phía trên u cốc, nơi tránh gió của đỉnh núi, Vũ Mục ở trong đất tuyết dựng lên một cái nồi to, lửa trại hừng hực, trong nước canh đủ mọi màu sắc mấy trăm con rết năm màu to bằng ngón cái đang bốc lên khoái hoạt. Mùi thơm nồng đậm bị Vũ Mục dùng vu pháp đóng chặt, chỉ có thể quanh quẩn trong ba thước ở quanh cái nồi to. Một chút mùi thơm cũng không thể tiết ra ngoài.

Hắn hết sức chăm chú căng thẳng khuôn mặt béo, thật cẩn thận chăm sóc nồi canh rết này. Mấy trăm con Thải Hồng Ngô (rết cầu vồng) kịch độc, là bảo bối hắn dùng non nửa công phu, mới từ sâu trong đất tuyết khó khăn đào ra, một nồi canh đặc này uống vào, ít nhất có thể khiến hắn mở thêm hơn một ngàn vu huyệt, tiết kiệm hắn khoảng một năm thời gian khổ tu.

Ngoài mười mấy trượng, Phong Hành ghé vào trên một cây tùng lớn, lén lút hướng về phía động phủ của Cơ Hạo thò đầu xem xét.

“Ài. Ta đã nói con quỷ nhỏ đó mưu đồ gây rối thế nào! Phong Hành ta tuấn nam tử ngọc thụ lâm phong như vậy, hai ngày qua ít nhất xuất hiện một trăm lần ở trước mặt nàng, nàng lại không thèm nhìn ta lấy một cái, ta liền biết trong lòng nàng có quỷ!”

“Quả nhiên, con quỷ nhỏ này, nàng không có ý tốt, nàng nửa đêm lén lút lẻn vào phòng Cơ Hạo, đây là muốn mưu hại Cơ Hạo!”

Phong Hành quay đầu, vô cùng đau đớn hướng tới Vũ Mục nói: “Mập mạp chết tiệt, ta chuẩn bị cứu Cơ Hạo trong nước sôi lửa bỏng, giúp hắn chắn tai nạn. Ngươi cảm thấy, ta có phải đặc biệt đủ huynh đệ hay không?”

Vũ Mục cầm lên một đôi đũa đồng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phong Hành một cái: “Thúi lắm! Nha đầu đó trên người thơm ngào ngạt, ta cũng hận không thể ở chỗ thịt nàng dày cắn một miếng, xem mùi vị nàng được không… nữ nhân lung linh như vậy chủ động đưa lên tận cửa, cần ngươi hỗ trợ? Chắn tai họa? Cơ Hạo cần ngươi hỗ trợ chắn tai họa?”

Phong Hành sờ sờ cằm, tiếp tục ghé vào cành cây hướng Cơ Hạo bên kia quan sát: “Sao không phải chắn tai họa chứ? Ta dám nói, Cơ Hạo hôm nay thật sự thịt cô bé đó, hắc, liền sẽ có người làm thịt hắn!”

Nói xong mấy chữ cuối cùng, Phong Hành giơ lên hai nắm đấm, hung hăng đập xuống phía dưới.

Vũ Mục ngây ngô nhìn Phong Hành: “Ai?”

Phong Hành mím môi cười cổ quái, hắn đè thấp thanh âm lẩm bẩm: “Ngươi những ngày qua bận ở cùng một chỗ với đám trẻ con kia, ta lại khác. Ta đi dạo khắp nơi, tin tức linh thông, ta là nghe Man Man lúc nói chuyện với người ta, nói đại tế tửu rất hài lòng đối với Cơ Hạo!”

Vũ Mục kinh hãi mở to hai mắt nhìn: “Đại tế tửu? Chúc Dung thị? Hả? Cơ Hạo thật sắp làm con rể Hỏa Thần?”

Vứt đũa, Vũ Mục nhảy lên, vội vàng nhảy lên chạy đến dưới cổ tùng, híp đôi mắt nhỏ hướng phía động phủ của Cơ Hạo nhìn qua: “Ai u, nữ nhân này quả nhiên là ‘tai nạn lớn’! Ngươi muốn đi thịt nàng, quả nhiên là giúp Cơ Hạo chắn tai nạn. Hai thanh chùy kia đâu!”

Lắc đầu, Vũ Mục thấp giọng hỏi: “Nữ nhân đó, sao lại chui vào phòng của Cơ Hạo?”

Phong Hành bày ra một bộ dáng cao thâm khó lường, tay phải ma sát hồi lâu ở dưới cằm, đột nhiên cười rất cổ quái ‘Khặc khặc’ vài tiếng.

Trong đàn tràng Cơ Hạo mở, cách chỗ ở của ba ngàn đứa bé lựa chọn kỹ càng kia một bức tường, Thiếu Ti ở nơi này cũng mở một động phủ. Trong động phủ không lớn mở ra mấy gian phòng vô cùng đơn giản, Man Man thích vô giúp vui, cũng ở cùng một chỗ với Thiếu Ti.

Trong một gian phòng đá, Thái Ti ngã chỏng vó nằm ở trên da thú vui vẻ ngáy khò khè.

Trong một gian phòng đá khác, Man Man ôm hai thanh chùy nằm ở trên phiến đá ngủ đang say.

Trên mặt đất bằng phẳng ngoài động phủ, Thiếu Ti lẳng lặng đứng ở dưới một cây cổ tùng, híp mắt nhìn phía động phủ của Cơ Hạo, đôi tay linh hoạt thưởng thức mấy khối vu phù hình vuông cổ sắc sặc sỡ, dùng mai rùa màu đen chế thành.

Theo ngón tay Thiếu Ti chuyển động, vu phù thỉnh thoảng kéo theo những ánh huỳnh quang xanh mượt, ở trong bóng đêm nhìn qua khí lạnh âm u hút hồn người ta.

“Man Man, ngươi ngay cả thứ trên người bị người ta lấy đi cũng không biết! Ài!” Trong cuồng phong, Thiếu Ti nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ nhướn hàng lông mày cao ngất, một mảng lãnh ý bỗng dưng sinh ra, tựa như kiếm sắc ra khỏi vỏ làm người ta không rét mà run.

Thân thể nhoáng lên một cái, thân hình Thiếu Ti vô thanh vô tức biến mất, sau đó trực tiếp xuất hiện ở ngoài động phủ của Cơ Hạo. Sau khi dùng Chúc Long Mệnh Châu, Thiếu Ti chiếm được năng lực thuấn di cự ly ngắn, nay trong mọi người bên cạnh Cơ Hạo, lấy nàng xuất quỷ nhập thần làm người ta khó có thể phòng bị nhất.

Nhuyễn ngọc ôn hương nhào vào trong lòng, Cơ Hạo chỉ cảm thấy bị một mảng hơi nóng ấm áp bao vây, thần hồn hắn dao động một trận, xương toàn thân cũng có chút nhũn ra.

Trong tay nắm thật chặt Viêm Long Kiếm, Cơ Hạo còn chưa nghĩ ra nên đối phó thiếu nữ này như thế nào, là đem nàng ném ra bên ngoài hay là thế nào, đột nhiên một làn khí lạnh ập tới, Thiếu Ti như u linh xuất hiện ở bên cạnh Cơ Hạo, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ chế trụ cổ thiếu nữ, tùy tay đem nàng ném ra ngoài.

Thiếu nữ kinh hô một tiếng, bị Thiếu Ti tùy tay ném một cái ra xa mười mấy trượng, chật vật cắm đầu chui vào trong tuyết đọng.

“Không biến trên dưới, đêm hôm, ngươi một tiện nữ nô, cũng dám xông loạn chỗ ở của Nghiêu Bá, còn có quy củ hay không?” Thiếu Ti lạnh lùng quát lớn một tiếng, sau đó hướng Cơ Hạo khẽ gật đầu: “Cơ Hạo, ta từ trong những đứa bé dưới trướng dạy dỗ, chọn lựa mấy đứa bé trai nhu thuận thông minh tới đây làm cận thân thị vệ của ngươi thôi, bằng không đường đường Nghiêu Bá, bên người ngay cả kẻ bưng trà đưa nước cũng không có, cũng quá kỳ cục!”

Lạnh lùng kiêu ngạo ngang đầu, Thiếu Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi động phủ Cơ Hạo, túm cổ thiếu nữ mang theo nàng nhẹ nhàng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.