Chương trước
Chương sau
Trở lại Nghiêu Sơn, Cơ Hạo tốn non nửa ngày thời gian, đem tộc nhân Thổ Lang bộ dàn xếp.

Thổ Lang bộ vốn là bộ tộc phụ thuộc một đại bộ tộc phụ cận lãnh địa Nghiêu Sơn, bộ tộc lực lượng truyền thừa đặc thù, làm bọn họ tu luyện vu lực cực kỳ phù hợp với đại địa, cực kỳ am hiểu đào bới hầm mỏ.

Rất nhiều năm qua, Thổ Lang bộ đều quản lý các nơi mỏ quặng cho bộ tộc tông chủ kia, lập công lao hãn mã cho bộ tộc tông chủ cường thịnh. Nhưng ngàn năm trước, bộ tộc tông chủ liên tiếp xuất hiện mấy tộc trưởng cực kỳ tham lam hà khắc, cuộc sống Thổ Lang bộ ngày càng khó khăn, bị áp bức thở không nổi, tộc nhân càng tử thương lượng lớn ở trong quặng mỏ nguy hiểm.

Đã sống không nổi nữa, tổ tiên Thổ Lang bộ liền mang theo tộc nhân chạy trốn.

Ở bất cứ một bộ tộc nào, bộ tộc phụ thuộc chạy trốn đều là chuyện không thể dễ dàng tha thứ. Chiến sĩ tinh nhuệ Thổ Lang bộ bị bộ tộc tông chủ phái ra truy binh chém giết gần hết, tinh hoa trong tộc mất sạch, càng bị đối phương đuổi giết mấy chục năm, toàn bộ truyền thừa hầu như đều đoạn tuyệt.

Bởi vì đắc tội bộ tộc tông chủ, tộc nhân Thổ Lang bộ cũng không dám thời gian dài cố định ở một chỗ xây dựng doanh địa, sợ bị bộ tộc tông chủ nghe được tin tức phái quân giết, dứt khoát lưu động khắp nơi hoàn toàn biến thành một dã tộc lưu lạc.

Đại hán râu xồm biệt hiệu Thiết Lang, là tộc trưởng Thổ Lang bộ, cũng là một Vu Vương duy nhất gần ngàn năm qua của Thổ Lang bộ. Hắn rất có thiên phú trên tu luyện, nhưng tính cách thô thẳng, nói trắng ra là thẳng như ruột ngựa hoàn toàn chỉ là một kẻ thô lỗ chỉ biết đánh đánh giết giết.

Ở dưới sự dẫn dắt của Thiết Lang, cuộc sống vốn đã căng thẳng của Thổ Lang bộ trở nên càng thêm quẫn bách, trong tộc thường xuyên không có lương thực tồn đọng vượt qua ba ngày. Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ỷ vào thực lực của mình mạnh mẽ, Thiết Lang dẫn tộc nhân làm nghề đánh cướp chuyên nghiệp, đi đến nơi nào cướp tới đó, dựa vào cướp bóc cũng sống không tồi, chung quy khoái hoạt hơn so với tự mình vất vả đi săn bắn, trồng trọt.

Kết quả lần này lao vào Cơ Hạo tấm sắt lớn này. Đường đường Vu Vương bị Cơ Hạo vẻn vẹn một Đại Vu đánh bại, Thổ Lang bộ to như vậy cũng thành con dân Nghiêu Sơn lĩnh.

Thổ Lang bộ nhân đã ở trong cướp bóc thời gian dài dưỡng ra một thân phỉ khí, toàn tộc trên dưới từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, không có một ai là loại hiền lành. Những gia hỏa này để bọn họ tụ tập một chỗ, không có gì bất ngờ xảy ra khẳng định sẽ gây chuyện, đừng nghĩ bọn họ an an ổn ổn trồng trọt lao động.

Cơ Hạo dứt khoát đem toàn bộ chiến sĩ trẻ khỏe của Thổ Lang bộ chọn ra, đem bọn họ xếp vào trong quân đội nô binh Trát Mộc dẫn dắt. Toàn bộ người đều đánh tan hết xếp vào quân đội, đối mặt phó binh Ám tộc thực lực mạnh hơn bọn họ mảng lớn, bọn họ cũng không nhấc lên nổi bọt sóng gì.

Trước mặt Thiết Lang, Cơ Hạo hạ tử lệnh cho Trát Mộc—— nếu tộc nhân Thổ Lang bộ ở trong quân đội dám không nghe sai sử, có một giết một, càng trực tiếp truy cứu tội người nhà bọn họ, ngay cả người nhà bọn họ cũng đồng loạt chém đầu thị chúng.

Quân pháp khắc nghiệt dọa ở đám người Thổ Lang bộ, mọi người đều quy củ, không ai dám gây sóng gió.

Mấy chục vạn người già phụ nữ trẻ em Thổ Lang bộ, thì bị Cơ Hạo triệt để quấy loạn, lấy gia đình làm đơn vị, xếp vào ở trong hơn trăm cái thôn xóm. Thổ Lang bộ đám già yếu không có sức chiến đấu gì, đối mặt mỗi thôn mấy trăm Đại Vu, mấy ngàn chiến sĩ tinh nhuệ, bọn họ trừ an an ổn ổn trồng trọt lao động, cũng không có lựa chọn khác.

Sau đó Cơ Hạo lại cho những tộc nhân mới đầu nhập này lượng lớn lợi ích.

Lương thực, thịt thú, muối, những nhu yếu phẩm sinh hoạt cơ bản Cơ Hạo bao hết. Trong thôn xây dựng cho bọn họ phòng ốc chắc chắn che gió chắn mưa, mỗi người đều phân phát áo khoác lông thật dày gấp gáp chế tạo ra. Thứ khác như xoong nồi bát đũa cũng đầy đủ mọi thứ.

Một tay gậy, một tay cà rốt, mấy chục vạn tộc nhân Thổ Lang bộ chưa toát ra nửa điểm thanh âm, đã bị lãnh địa của Cơ Hạo triệt để tiêu hóa.

Trong nghị sự đại sảnh mở trong hang động, trên bàn nguyên thạch dài dày nặng, một vu pháp sa bàn rạng rỡ tỏa sáng, đem bản đồ địa lý quanh Nghiêu Sơn triển lãm ra. Lấy Nghiêu Sơn làm trung tâm, mấy vạn dặm sông núi xung quanh, đã dùng vu pháp đánh dấu mảng màu to nhỏ.

Thiết Lang mặc vào quần chiến vải bông thoải mái, khoác lên một bộ trọng giáp hoàn mỹ, toàn thân trở nên uy vũ sinh uy, tinh khí thần đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn cầm một cây hắc thạch vu đao, hung hăng ở trên một ngọn núi lớn cách chủ phong Nghiêu Sơn ba ngàn dặm đâm một đao.

Ngọn núi lớn này lập tức biến thành màu đỏ rực, bắt mắt giống như máu tươi.

“Chủ nhân, nơi này chính là Hắc Thử bộ. Đám gia hỏa chết tiệt đó, bọn hắn am hiểu nuôi dưỡng Đồng Nha Quỷ Thử, loại quỷ đó thân thể không lớn, nhưng chạy so với quỷ còn nhanh hơn, hơn nữa am hiểu đào hang khai thác quặng, bọn nó thật sự béo lắm!”

Chép miệng một cái, Thiết Lang hùng hùng hổ hổ nói: “Bọn hắn không nhiều tộc nhân, chỉ có bảy tám vạn người, nhưng người tộc này am hiểu khai thác khoáng thạch mạch khoáng, tinh thông thuật đúc, bọn hắn có một tòa thành trại hoàn toàn dùng kim loại đúc thành, lực phòng ngự thật sự cứng, tộc trưởng bọn hắn cũng có tu vi Vu Vương, ta dẫn tộc nhân đánh một ngày một đêm, chết vài ngàn tộc nhân, lại chưa đem Hắc Thử bộ đánh hạ được.”

“Am hiểu khai thác khoáng thạch mạch khoáng? Tinh thông đúc?” Mắt Cơ Hạo sáng lên, sờ cằm nhìn về phía Thiết Lang chỉ.

Cơ Hạo vốn không ngờ, ở trên lãnh địa của mình, lại còn có Thổ Lang bộ bộ tộc có được mấy chục vạn người như vậy, cho nên ở sau khi thu phục Thổ Lang bộ, đem người bộ lạc này an bài toàn bộ, hắn tìm Thiết Lang tới hỏi tình huống.

Kết quả không hỏi không biết, vừa hỏi Cơ Hạo cũng bị dọa giật mình.

Ngay trong một vạn dặm quanh Nghiêu Sơn, bộ lạc to nhỏ có ba mươi mấy cái, dân cư ít nhất tương tự Hắc Thử bộ chỉ có mấy vạn, dân cư nhiều nhất thì vượt qua trăm vạn, ba mươi mấy bộ lạc cộng lại, dân cư cũng vượt qua một ngàn vạn

Khác với Thổ Lang bộ lang thang khắp nơi đánh cướp, những bộ lạc này đều có doanh địa kiên cố, hơn nữa bọn họ lai lịch phức tạp, nhiều người thậm chí có huyết mạch dị tộc hỗn tạp ở trong, cho nên mỗi bộ tộc đều có có năng lực độc đáo để đặt chân.

Giống như Hắc Thử bộ, họ dân cư không nhiều, nhưng quân giới hoàn mỹ, tộc trưởng cũng là cao thủ cấp Vu Vương, cũng có một tòa thành trại kim loại đúc hết trấn giữ nơi hiểm yếu, cho nên bọn họ sống cũng rất thoải mái.

“Trước kia không có ai quản bọn họ, bọn họ thích sống như thế nào, đó là sự tự do của họ.”

Cơ Hạo nhìn chỗ bộ lạc lớn nhỏ đánh dấu trên vu pháp sa bàn, lạnh lùng nói: “Nhưng nhân vương đã phong ta làm Nghiêu Bá, khối lãnh địa này chính là lãnh địa tư nhân của Nghiêu Bá ta. Bọn họ phải quy phụ! Nhất là Hắc Thử bộ loại bộ tộc có kỹ xảo độc môn này, bọn họ phải quy thuận.”

Đây là thịt béo đặt ở cửa nhà, Cơ Hạo cũng không có đạo lý buông tha.

Trước kia bận xây công sự, bận an trí tộc nhân, bận dạy môn nhân đệ tử, cho nên Cơ Hạo cũng không để ý tới phái người thăm dò hoàn cảnh xung quanh.

Hiện tại có Thiết Lang dân bản xứ đưa lên cửa này dẫn đường, những bộ lạc đó mặc kệ bọn họ muốn hay không, bọn họ phải quy thuận. Cá lớn nuốt cá bé, đại bộ lạc thâu tóm tiểu bộ lạc, loại chuyện này Cơ Hạo ở Nam Hoang gặp nhiều rồi!

“Gió lớn tuyết nhiều, quân đội không tiện điều động. Mùa đông này, mọi người an tâm luyện binh.”

Cơ Hạo dùng sức nện một quyền ở trên bàn đá: “Sau khi đầu xuân, ta tự mình cầm quân, đem những bộ tộc đó dời hết đến Nghiêu Sơn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.