Chương trước
Chương sau
“Tiểu tử, còn nhớ món nợ đó của chúng ta không? Ngươi xong đời rồi!” Kiền Đàm đứng ở đầu thuyền một con thuyền nhỏ, hoa chân múa tay, gương mặt vặn vẹo hướng về doanh trại rống to, khóe môi treo bọt mép hắn thoạt nhìn giống như lệ quỷ.

Cơ Hạo đứng ở đầu tường doanh trại, quanh thân bốc lên ngọn lửa, tiếng Kim Ô kêu ‘Quạ quạ’ mơ hồ từ trong trường bào truyền ra.

Đánh giá cẩn thận phương vị chỗ những cự hạm kia dưới trướng Kiền Phách, nghe được tiếng ồn ào của Kiền Đàm, Cơ Hạo khẽ chỉ ngón tay, một đám mây ngoài vài dặm khẽ động, một đạo lôi quang to bằng vại nước gào thét hạ xuống, trúng Kiền Đàm.

Rú thảm một tiếng, trên thân Kiền Đàm lại toát ra kết giới màu máu chồng chất, miễn miễn cưỡng cưỡng chặn lôi quang oanh kích. Nhưng thuyền nhỏ chỗ hắn ở trong lôi quang ầm ầm vỡ nát, mười mấy chiến sĩ Già tộc rên rỉ một tiếng, đồng loạt ở trong lôi quang tan rã hóa thành từng làn khói.

“Ngu xuẩn!” Kiền Phách đứng ở đầu con thuyền khổng lồ, nhìn Kiền Đàm toàn thân bốc khói đen chật vật ở trong nước giãy dụa chạy trốn, khinh miệt lắc đầu cười trào phúng. Trong con mắt dựng thẳng lóe lên hàn quang, Kiền Phách lạnh lùng nói: “Để cho phế vật này đi công thành. Để ta xem xem, trong doanh trại này của dân bản xứ, bọn chúng rốt cuộc còn có bao nhiêu binh lực.”

Ván thuyền hai bên cự hạm như cánh chim bay mở ra, từng con thuyền nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt bị cánh tay kim loại thật lớn nắm chặt, vững vàng đặt trên mặt nước. Thuyền nhỏ lay động một trận, nô lệ chiến sĩ lấy hàng vạn để tính trèo lên thuyền nhỏ, thúc dục trận pháp hướng phía doanh trại lao đi.

Mấy con thuyền nhỏ chạy đến bên cạnh Kiền Đàm ngã xuống nước, đem hắn vớt lên thuyền nhỏ. Vài chiến sĩ Già tộc vác trọng thuẫn, mạnh mẽ túm lấy Kiền Đàm đi trước làm gương xông lên chỗ nước cạn, sau đó mấy vạn nô lệ chiến sĩ trực tiếp điều khiển thuyền nhỏ xông lên bãi, ùn ùn từ trên thuyền nhỏ nhảy xuống, ở phía trước doanh trại xếp thành đội ngũ chỉnh tề.

Trận đồ bao phủ vịnh Ác Long phạm vi mấy vạn dặm, Cơ Hạo cảm giác được rõ ràng, ở ngoài vịnh Ác Long có lượng lớn quân đoàn Ngu tộc tập kết. Hơn bảy mươi tòa Huyết Nguyệt thần tháp tụ tập cùng một chỗ, quân lực Kiền thị nhất tộc quả thực còn hơn Đế thị nhất tộc rất nhiều.

Vô luận là đại đội thám báo của Kiền Đàm, hay là quân đoàn tinh nhuệ Kiền Phách quản hạt này, đều chỉ là vật hi sinh Kiền thị nhất tộc dùng để thử lực lượng phòng ngự của nhân tộc vịnh Ác Long. Nếu vịnh Ác Long vẫn phòng ngự nghiêm ngặt, đại quân Kiền thị nhất tộc có lẽ sẽ tiếp tục đóng vững đánh chắc tiến công.

Nếu Kiền thị nhất tộc phát hiện vịnh Ác Long binh lực trống rỗng, như vậy đại quân bọn hắn sẽ điên cuồng phát động tiến công toàn diện, tranh thủ một hơi đột phá vịnh Ác Long điểm cắt chiến lược này, phá tan vùng đồng bằng rộng lớn phía nam vịnh Ác Long, quấy động toàn bộ chiến cuộc.

Trong đầm lầy có lượng lớn hơi nước bốc lên, ở trong tầm nhìn gần như ‘toàn trí toàn năng’ của Cơ Hạo, càng nhiều dị tộc nô lệ tiến vào vịnh Ác Long. Tụm năm tụm ba, bọn hắn nhanh chóng hướng các nơi của vịnh Ác Long thẩm thấu, trinh sát cực kỳ tỉ mỉ động tĩnh xung quanh.

Trên không trung, cũng có dị tộc bóng người xuất hiện, bọn họ đồng dạng ở cực lực tra xét vịnh Ác Long nội nhất cử nhất động.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Cơ Hạo giơ tay phải, dùng sức siết chặt nắm tay.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Hơn một ngàn chiến sĩ nhân tộc phía sau Cơ Hạo ở đầu tường doanh trại rộng chừng trăm trượng đứng thành trận hình phòng ngự dày nặng. Từng tấm khiên to lớn dựng thẳng lên chỉnh tề, trên khiên vô số vu pháp phù văn lóe ra, thêm vào lực phòng ngự cường đại cho những tấm khiên đó.

Ở trên tường thành, đội ngàn người cùng loại dưới trướng Cơ Hạo còn có hơn mười cái, hơn vạn chiến sĩ nhân tộc đứng đầy đầu tường, trên khiên lóe ra hào quang, đao kiếm đại phủ phát ra hàn quang lạnh lẽo, các chiến sĩ lớn tiếng hít thở. Làn da nhiều chiến sĩ biến thành đỏ bừng, hình xăm hoa văn trên làn da tỏ ra đặc biệt chói mắt.

Kiền Phách ở đầu thuyền vung tay, trên cự hạm vang lên một tiếng trống trận nặng nề, ở trong tiếng mắng khàn cả giọng của Kiền Đàm, mấy chiến sĩ Già tộc kẹp chặt lấy hắn, mang theo hắn đi ở đằng trước toàn bộ nô lệ chiến sĩ hướng doanh trại sải bước chạy đi.

“Kiền Phách! Ngươi tên khốn kiếp chết tiệt này! Ngươi đây là mưu sát, mưu sát!” Liên tục bị Cơ Hạo dùng sấm sét bổ hai lần, con bài chưa lật hộ thân trên người Kiền Đàm hầu như hao hết. Hiện tại Kiền Phách ép hắn làm gương cho binh sĩ công kích thành trại nhân tộc phòng ngự nghiêm ngặt, cái đó và mưu sát không có gì khác nhau.

Quý tộc Ngu tộc mà, xưa nay nên bày mưu nghĩ kế, ở hậu phương chỉ huy chiến đấu, hầu như không có một quý tộc Ngu tộc nào sẽ làm gương cho binh sĩ xung phong ở phía trước. Kiền Đàm nhìn tường thành càng lúc càng gần, con mắt dựng thẳng ở mi tâm lồi ra, con mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt bắn ra.

“Khốn kiếp, buông ta ra, buông ta ra!” Thanh âm Kiền Đàm cũng trở nên khàn khàn: “Kiền Phách, ngươi hại chết ta, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt! Cha ta sẽ không tha cho ngươi, mẫu thân ta sẽ không tha cho ngươi, a, ngươi làm sao dám đối với ta như vậy?”

“Man Man, cho gã này một chùy!” Cơ Hạo nhìn Kiền Đàm khàn cả giọng rú thảm không ngừng, cười vung tay lên: “Bọn dị tộc ác quỷ này thế mà nội đấu lợi hại như vậy? Vui tai vui mắt thế!”

Man Man sung sướng đáp một tiếng, cầm lên một cây liên hoa chùy, ngắm chuẩn Kiền Đàm đã lao tới cách tường thành không đến trăm trượng, một chùy hung hăng bay ra.

Liên hoa chùy mang ánh lửa mãnh liệt bay ra, nửa đường liền biến hóa thành to cả trượng, giống như mộ ngọn núi nhỏ hướng Kiền Đàm đập xuống. Mấy chiến sĩ Già tộc bên cạnh Kiền Đàm bỏ lại Kiền Đàm xoay người bỏ chạy, thậm chí khiên trên tay cũng vứt xuống đất —— Cơ Hạo thấy mà trợn to hai mắt nhìn, đây là thật sự mưu sát rồi nhỉ? Mưu sát không mang theo chút che dấu nào nhỉ?

Kiền Đàm kinh hãi nhìn đại chuỳ nhằm vào đầu hạ xuống, giáp trụ trên thân hắn đã ở trong hai lần sét đánh phá thành mảnh nhỏ, cảm thụ được trên đại chuỳ tản mát ra uy lực khủng bố, con mắt dựng thẳng ở mi tâm Kiền Đàm đột nhiên mở ra, một đạo huyết quang mang theo tiếng vang ‘Xẹt xẹt’ bắn nhanh ra.

Huyết quang to bằng nắm tay đánh vào trên đại chuỳ, có trong nháy mắt thời gian như vậy, đại chuỳ thế mà bị huyết quang nâng ở giữa không trung, hơi đình trệ nháy mắt. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên đại chuỳ hiện lên vài đạo phù văn, một tiếng sấm rền vang lên, huyết quang ầm ầm vỡ nát, khóe mắt con mắt dựng thẳng ở mi tâm Kiền Đàm vỡ ra, cả mảng lớn máu từ trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn phun ra, hắn ôm trán khàn cả giọng rống thảm lên.

Chùy của Man Man uy lực quá cường đại, Kiền Đàm chỉ bằng lực lượng của mình làm sao ngăn cản được?

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm Ngu tộc, là khí quan mạnh nhất cũng là yếu ớt nhất của bọn hắn, tất cả thiên phú thần thông của bọn hắn đều dựa vào con mắt dựng thẳng này tồn tại, yếu hại trí mạng nhất của bọn hắn cũng là nơi này, nếu con mắt dựng thẳng ở mi tâm bị phá hủy, linh hồn bọn hắn cũng sẽ chịu đả kích gần như hủy diệt.

Đại chuỳ của Man Man ép xuống, hầu như làm vỡ nát con mắt Kiền Đàm, linh hồn hắn đau đớn một trận, không tự chủ được ngã xuống trên đất liên tục run rẩy.

“Ha, bắt sống!” Cơ Hạo vung tay phải, một bàn tay lớn ánh lửa quấn quanh ấn bay ra, túm chặt Kiền Đàm đem hắn ném ở trên tường thành. Mấy chiến sĩ nhân tộc lao vút lên, thuần thục lấy ra dây thừng do gân giao long chế thành, đem hắn trói như cái bánh chưng.

Đầu con thuyền khổng lồ, Kiền Phách thất vọng giang hai tay: “Vì sao bắt sống mà không phải giết chết hắn? Đáng chết, công thành đi!”

Trống trận một lần nữa gõ vang, mấy vạn nô lệ dị tộc vung binh khí, như kiến vỡ tổ lao tới dưới tường thành cao tới trăm trượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.