“Nghệ Thanh Điểu!” Cơ Hạo nhổ ra một ngụm máu, hướng tới Nghệ Thanh Điểu lẩm bẩm hò hét một tiếng.
“Đừng nguyền rủa, cũng đừng chửi rủa.” Nghệ Thanh Điểu túm chặt Kim Ô Liệt Diễm Bào, không cho là đúng hướng Cơ Hạo cười lạnh một tiếng: “Trước khi chết, tiết kiệm chút khí lực, như vậy được chết một cách thống khoái chút. Nguyền rủa, chửi rủa, có thể tổn thương một sợi lông của ta sao?”
Hai tay vặn Kim Ô Liệt Diễm Bào, Nghệ Thanh Điểu khẽ quát một tiếng, cơ bắp trên đôi tay gồ lên, dưới làn da từng sợi gân xanh to bằng ngón cái cuồn cuộn, trong mạch máu lập tức truyền đến tiếng vang lớn do máu chảy ‘Ầm ầm’.
Tấn thăng Vu Vương, thắp sáng bản mạng vu tinh, thân thể lột xác như thần ma, hai tay Nghệ Thanh Điểu tùy ý xé, cũng có lực lượng khổng lồ khủng bố xé rách đại địa, sông lớn chảy ngược dòng. Giờ phút này hắn càng toàn lực phát động, không giữ lại chút lực lượng, cho dù là một bức tường đồng vách sắt, cũng bị hắn xé thành mảnh vụn.
Nhưng Kim Ô Liệt Diễm Bào không chút sứt mẻ, không chỉ có thế, càng có một lực phản chấn đáng sợ cuốn ngược về.
Trong tiếng ‘rắc’, mười ngón tay của Nghệ Thanh Điểu đều bị lực phản chấn chấn vỡ. Nghệ Thanh Điểu đau đến mức mở to hai mắt nhìn, kinh hãi nhìn cái áo bào toàn thân tường quang thụy khí bốc lửa hừng hực: “Đây, đây là bảo bối gì? Thế mà có thể chấn vỡ ngón tay của ta, ta tùy tay phát ra tiễn mang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183419/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.