Chương trước
Chương sau
“Hả? Bán mình?” Man Man dùng sức kéo tay áo Cơ Hạo, hai con mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn hắn: “Cơ Hạo, bọn hắn muốn lão thụ yêu này bán mình?”

Trong mắt Cơ Hạo lóe ra thần quang, trải qua một ly Bích Thanh Thạch Nhũ vạn năm của Chúc Long Quỹ, thị lực tăng vọt ánh mắt hắn như đao, nhanh chóng đảo qua các khớp nhỏ trên thân lão thụ yêu. Thô ráp, khô nứt, nhưng vỏ cây nứt ra lóng lánh như châu ngọc, cùng với dưới vỏ cây lộ ra thân cây màu xanh tím giống như mỹ ngọc.

Càng làm Cơ Hạo chú ý là, trong hốc mắt lão thụ yêu chảy ra nước mắt dinh dính màu xanh lục, thế mà lại mang theo một tia hương thơm nồng đậm.

Hơn nữa hình dáng lão thụ yêu này cũng rất khác với thụ yêu khác. Trên tán cây của hắn cành lá thưa thớt, mấy chục cái lá cây vàng to như quạt hương bồ treo ở trên đầu lắc lư. Nhưng ở giữa cành cây, còn treo hơn trăm trái cây màu xanh tím to bằng đầu người.

Những quả đó vỏ nhiều nếp nhăn, như nho khô khô quắt, vỏ quả không có bất cứ hào quang gì, cũng không có bất cứ hương thơm gì trào ra. Nhưng trong tầm nhìn của Cơ Hạo, những quả đó giống như mỹ ngọc chạm thành, tản mát ra ánh sáng long lanh chỉ có người tinh thông đồng (đồng: con ngươi) thuật thần thông mới có thể nhìn thấy.

“Đây là một cây Tử Văn Long Đàn Mộc!” Cơ Hạo cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc từ trong bí điển chồng chất như núi của Vu Điện, tìm được nền móng lai lịch của lão thụ yêu này. Hắn rất kinh hãi nhìn lão thụ yêu này: “Loại cây quý hiếm hiếm thấy này cũng có thể thành tinh? Hắn đây không phải…”

Trẻ con ba tuổi kéo một bao tải vàng to hành tẩu ở giữa phố xá sầm uất, lão thụ yêu này rất có loại ý tứ này.

‘Rầm rầm’ một trận tiếng bước chân vang lên, mười mấy nam tử Ngu tộc ở dưới gần trăm tên chiến sĩ Già tộc vây quanh, từ phía sau Xích Mộc cung tràn ra, nhanh chóng đem lão thụ yêu cản lại.

“Hao Tủy Đan của ngươi, chỉ có thể mua ở Xích Mộc cung chúng ta.” Nam tử Ngu tộc vừa mới mở miệng lạnh nhạt nhìn lão thụ yêu: “Ngươi đi bất cứ một hiệu thuốc nào khác, đừng mong đạt được cho dù nửa viên Hao Tủy Đan.”

“Chúng ta biết các ngươi bọn ngoại tộc này tu luyện không dễ, thật không dễ gì thông linh trí, nhưng của cải vẫn quá ít một chút.” Nam tử Ngu tộc mang theo một tia hương vị bố thí hướng lão thụ yêu nói: “Cho nên, ngươi có thể bán mình cho Xích Mộc cung chúng ta. Đời này ngươi cứ an tâm làm nô làm phó cho Xích Mộc cung chúng ta, cộng thêm Thanh Nhãn Long Hoàng này, chúng ta ban cho ngươi một viên Hao Tủy Đan cứu bằng hữu của ngươi!”

“Làm nô lệ?” Lão thụ yêu vung hai cánh tay thật lớn rống giận lên: “Không!”

“Vậy ngươi cứ nhìn bằng hữu duy nhất của ngươi chết đi!” Nam tử Ngu tộc lạnh lùng vô tình nói: “Xem màu sắc độc khí trên thân nó, đây là trúng kịch độc Phần Tâm Diệp nhỉ? Lực lượng của nó không tồi, còn có thể chống đỡ thêm hai ngày. Hai ngày sau, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”

Khoát tay áo, nam tử Ngu tộc mỉa mai nhìn lão thụ yêu: “Trừ Hao Tủy Đan, ta không tin ngươi có thể ở Xích Phản tập tìm được thuốc giải độc Phần Tâm Diệp! Cho dù có, ngươi tên quỷ nghèo này, ngươi mua nổi sao?”

Lão thụ yêu mờ mịt vung cánh tay thật lớn, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ ‘Khò khè khò khè’.

Con báo to được hắn dùng cành nâng lên đỉnh đầu đột nhiên gian nan ngẩng đầu lên, hé miệng ‘Grao grao’ kêu lên: “Lão đầu gỗ, đi!”

Một ngụm khói đặc từ trong miệng phun ra, thân thể con báo to chợt gầy yếu đi một vòng. Phần Tâm Diệp độc tính bá đạo vô cùng, trực tiếp thiêu đốt lực lượng tinh huyết của nó, nó vừa mở miệng, tinh huyết trong cơ thể ít nhất bị thiêu hủy ba thành, trực tiếp khiến nó gầy tới mức da bọc xương.

“Đi, đi rồi sẽ chết!” Nam tử Ngu tộc thản nhiên nói: “Lão thụ yêu, tự mình nghĩ cho rõ, đây chính là bằng hữu duy nhất của ngươi.”

Đắc ý cười vài tiếng, nam tử Ngu tộc hướng đám người xung quanh vây xem gật gật đầu: “Xích Mộc cung chúng ta, chưa từng cưỡng ép ai!”

Cơ Hạo nheo nheo mắt, vươn hai tay, vừa mới tách ra hai người xem náo nhiệt che ở phía trước mình, Man Man đã tức giận đến hét to một tiếng, một cước đem mấy tên xui xẻo che ở trước mặt nàng đạp bay lên, mang theo hai cây chùy hoa sen sải bước xông vào Xích Mộc cung.

“Cút ngay!” Vang ‘Bốp bốp’ vài tiếng, bảy tám chiến sĩ Già tộc thất thố không đề phòng, bị Man Man một chùy một tên đánh bay ra ngoài. Đáng thương những gia hỏa này bộ dạng cao to, vóc dáng Man Man lại đặc biệt xinh xắn lanh lợi, nàng vung chùy, tận khả năng nhún gót chân, chùy cũng chỉ có thể miễn cưỡng đến phần eo những kẻ đó.

Cho nên có hai chiến sĩ Già tộc bị chùy hoa sen trúng chỗ yếu hại xấu hổ, kêu thảm ngao ngao ôm hạ thân ngã xuống đất liều mạng giãy dụa, khuôn mặt nhanh chóng biến thành trắng bệch như người chết.

Hộ vệ Xích Mộc cung kinh hãi, tiếng ‘Leng keng’ không dứt bên tai, bọn hắn ùn ùn rút ra binh khí hướng Man Man xông tới.

“Đại gia hỏa!” Man Man chẳng hề để ý hướng chiến sĩ Già tộc xung quanh nhìn một cái, đến trước mặt lão thụ yêu, thân thiết vỗ vỗ một đầu ngón chân của hắn. Lão thụ yêu thân hình quá mức to lớn, một ngón chân đầu của hắn cũng cao bằng ba năm Man Man chồng xếp. Hắn rất cố gắng ‘khom lưng’, nghiêng người gian nan nhìn hồi lâu, mới phát hiện Man Man chiều cao hơn bốn thước một chút không đến năm thước.

“Tiểu nha đầu!” Lão thụ yêu ‘Hừ hừ’ lẩm bẩm: “Nơi này, không được tùy tiện đánh người!”

“Hừ, không quản nhiều như vậy. Bọn hắn cố ý bắt nạt ngươi đó!” Man Man thân thiết sờ đầu ngón chân lão thụ yêu, chẳng hề để ý từ trong túi gấm bên hông lấy ra một viên thuốc màu bạc to bằng nắm tay trẻ mới sinh.

Viên thuốc vừa ra, một mùi tanh hôi kỳ dị lạnh lẽo liền nhanh chóng khuếch tán ra. Con báo to được lão thụ yêu nâng lên đỉnh đầu ngửi thấy hương vị này, nhất thời rùng mình, không tự chủ được hắt xì vài cái.

“Đại miêu, đón lấy!” Man Man búng ngón tay, viên thuốc nhanh chóng bay lên, rơi chuẩn ở trong mồm con báo to.

‘Ọc’ một tiếng, con báo to thuần túy xuất phát từ bản năng đem viên thuốc một ngụm nuốt xuống. Màu đen trên thân nó nhanh chóng giảm bớt, làn da khô quắt nhanh chóng đầy đặn đẫy đà, rất nhanh nó đã khôi phục hơn phân nửa tinh thần, lắc đầu đứng dậy.

Lão thụ yêu vui vẻ cười to lên ‘Ha ha’, hắn vươn một cành cây nhỏ bé sờ sờ đầu Man Man, ôn hòa nói: “Là Hao Tủy Đan sao? Tiền của ta không đủ đâu.”

“Hừ, không phải Hao Tủy Đan. Là Long Tủy Thanh Chướng Đan!” Khóe miệng Man Man treo một dòng nước dãi, ngây ngô nhìn chằm chằm cây kết ở đỉnh đầu lão thụ yêu trái: “Man Man không cần tiền, trái cây của ngươi cho ta vài quả để ta thử hương vị một chút được không?”

Cơ Hạo có chút không đành lòng ôm mặt. Man Man tên ăn hàng này!

Long Tủy Thanh Chướng Đan, đó là thần cấp linh đan Chúc Dung thị cho Man Man bảo mệnh, cực phẩm đan dược dùng cốt tủy cự long thật sự mới có thể luyện chế thành. Một viên Long Tủy Thanh Chướng Đan giá thị trường, ít nhất là hơn hai mươi lần Hao Tủy Đan, hơn nữa có tiền không có chỗ mua, bởi vì người thường căn bản không có khả năng đạt được cốt tủy cự long!

Ở bên, nam tử Ngu tộc gần như điên cuồng nhìn Man Man, ba con mắt của hắn đã trở nên đỏ bừng như hồng bảo thạch.

“Tiểu tiện – nhân, toàn bộ Xích Phản tập, còn chưa ai dám tranh việc làm ăn của Kiền Đàm ta! Ngươi, ngươi, ngươi… Đến, bắt tiểu tiện nhân ác ý phá hư Xích Mộc cung chúng ta làm ăn này cho ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.