Chương trước
Chương sau
Đế Lạc Lãng cần sau khi thương nghị với gia tộc trưởng lão đoàn, mới dám đáp ứng điều kiện của Cơ Hạo…

Những tiền chuộc phía trước, tuy Cơ Hạo công phu sư tử ngoạm, nhưng đây là chuyện quyền hạn của Đế Lạc Lãng có thể quyết định. Nhưng cấu kết với Cơ Hạo, nhiều tầng tính kế Kiền thị nhất tộc, làm Kiền thị nhất tộc tổn binh hao tướng, để cho Đế thị nhất tộc lập hạ quân công, để cho Đế Sa cùng Đế Nhất trở nên nổi bật.

Loại chuyện này quá mức nghiêm trọng, Đế Lạc Lãng căn bản không dám cũng không có quyền hạn quyết định, hắn chỉ có thể như lửa đốt mông, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, thông qua Huyết Nguyệt thần tháp truyền tống về Lương Chử, trực tiếp gặp mặt các trưởng lão Đế thị nhất tộc mới có thể quyết đoán.

Cơ Hạo nặng nề thở ra một hơi, dùng sức duỗi cái lưng mỏi: “Liệt đế tử, chuyện còn lại, các ngươi đi thương lượng đi. Ta có thể làm, đã làm hết rồi. Ai, ta phải nghỉ ngơi một phen hẳn hoi.”

Rèm cửa lều trại khẽ động, Tự Văn Mệnh sải bước đi đến, dùng sức vỗ bả vai Cơ Hạo một cái. Tự Văn Mệnh che mặt, cố nén cười nói: “Hảo tiểu tử, làm khá lắm. Về sau lại có loại cơ hội bắt chẹt dị tộc này, nhất định cho ngươi ra mặt.”

Hung hăng đấm hai cái ở trên ngực Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh lấy ra một cái túi gấm da thú để trong lòng hắn: “Cùng mấy tiểu bằng hữu kia của ngươi nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe. Trước khi chuyện lần này kết thúc, ngươi tạm thời không cần ra ngoài tác chiến.”

“Bên trong có chút ngọc tệ và vu tinh, chơi cho vui vẻ đi.”

Cơ Hạo cười ha ha một tiếng, phân biệt hướng Tự Văn Mệnh, Ngũ Long Nghiêu các trưởng lão thân thiết ân cần thăm hỏi một phen, lúc này mới vung vẩy túi gấm da thú, đủng đỉnh rời khỏi lều trại.

Một đạo vu pháp kết giới nhanh chóng mở ra ở trong lều trại, đem toàn bộ lều trại vây rất chặt. Trong lòng Cơ Hạo biết rõ, đám người Tự Văn Mệnh khẳng định đang thương nghị đối sách, nếu Đế thị nhất tộc thật sự đáp ứng kế hoạch ý nghĩ kỳ lạ này của Cơ Hạo, như vậy toàn bộ chiến cục Xích Phản sơn cũng có khả năng xảy ra biến hóa mang tính đảo điên.

Liên quân nhân tộc, phải cân nhắc chu toàn. Đem tất cả biến cố có thể xảy ra đều cân nhắc vào.

Kiền thị nhất tộc, đó cũng là đỉnh cấp hào môn của Huyết Nguyệt nhất mạch, có thể làm bị thương nặng Kiền thị nhất tộc mà nói, không chỉ có thể suy yếu thực lực Huyết Nguyệt nhất mạch, càng có thể ảnh hưởng các đại gia tộc trong Huyết Nguyệt nhất mạch lực lượng biến thiên, thậm chí có thể khiến Huyết Nguyệt nhất mạch trở nên rung chuyển bất an.

Kể từ đó, sự uy hiếp của Đế Thích Diêm La đối với nhân tộc cũng rất có hạn. Huyết Nguyệt nhất mạch nội loạn liên tục, không có khả năng còn có tinh lực để nhìn chằm chằm nhân tộc.

“Đồ nhi, lại đây!” Cơ Hạo vừa mới đi ra khỏi lều trại, trong tai liền truyền đến tiếng Vũ Dư đạo nhân.

Cơ Hạo vội vàng theo thanh âm, ở trong Kì Binh doanh rẽ ngang rẽ dọc, không bao lâu đã tới trước mặt Vũ Dư đạo nhân. Sau khi cung kính hướng Vũ Dư đạo nhân hành lễ, Cơ Hạo cười hỏi: “Sư tôn đã nghe được lời của đồ nhi cùng lão quỷ kia?”

Vũ Dư đạo nhân mỉm cười nhìn Cơ Hạo: “Nghe được rồi… Thủ đoạn tuy hèn hạ một chút, nhưng đối với bọn dị tộc đó, cho dù hèn hạ nữa lại có sao? Đồ nhi ngoan đã làm quyết định, thì cứ việc buông tay làm, tất cả hậu quả, vi sư gánh cho ngươi!”

Trong lòng Cơ Hạo tràn lên một làn nước ấm.

Tính cách này của Vũ Dư đạo nhân, thật là…

Thiên vị môn nhân đệ tử của mình không có giới hạn, đảm nhiệm nhiều việc che gió che mưa cho môn nhân đệ tử. Nói thật, làm như vậy thật sự không tốt đối với các môn nhân đệ tử của Vũ Dư đạo nhân, bọn họ đều bị Vũ Dư đạo nhân chiều hư!

Nhưng loại cảm giác được người ta che chở không có đạo lý này… Cơ Hạo chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, loại cảm giác này thực con –bà – nó – quá tuyệt vời!

Đôi mắt hơi nóng lên, Cơ Hạo cố nén cảm xúc dập dờn bồng bềnh trong lòng, cười ha ha nói: “Quả thật có việc cần sư tôn hỗ trợ. Muốn mai phục đại quân Kiền thị nhất tộc, phải có một tòa đại trận uy lực kinh người mới được. Nhưng dùng đại trận nào, hơn nữa đại trận này lý do như thế nào hướng bọn Tự Văn Mệnh đại thúc giải thích, đồ nhi hiện tại còn chưa làm rõ.”

Vũ Dư đạo nhân khẽ nhíu mày, sau đó mặt nhăn lại.

“Đại trận thì dễ nói, vi sư nơi này độc môn trận pháp ít nhất có hơn trăm vạn loại. Nhưng Kiền thị nhất tộc kia, đã là hào môn đại tộc cực kỳ cường thế trong Huyết Nguyệt nhất mạch, thực lực quân đoàn của bọn hắn tất nhiên không kém, trận pháp bình thường, cũng khó ở trong khoảng thời gian ngắn tiêu diệt hết bọn hắn.”

“Hơn nữa, vi sư còn lo lắng, ngươi bày trận quá lớn, có một số người muốn từ trong đó ra tay phá… Ừm, vi sư dám nói, khẳng định có người muốn ra tay phá. Hắc, muốn tiêu diệt hết đại quân Kiền thị nhất tộc, thì phải chuẩn bị sẵn sàng, ngăn cản cường giả ‘Hư Không’ cảnh, thậm chí là ‘Nhật Nguyệt’ cảnh của Kiền thị nhất tộc ra tay phá hư chiến cuộc.”

“Hư không? Nhật nguyệt?” Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Vũ Dư đạo nhân.

“Đây là cấp bậc tu luyện dị tộc quy định.” Vũ Dư đạo nhân cau mày nói: “Từ dưới lên trên, là Phá Xác cảnh, là Hư Không cảnh, là Nhật Nguyệt cảnh, là Vạn Kiếp cảnh, là Bất Hủ cảnh, là Vĩnh Hằng cảnh.”

“Phá Xác cảnh yếu nhất, đại khái tương đương với nhân tộc Vu Vương cảnh.” Vũ Dư đạo nhân nhìn Cơ Hạo êm tai nói: “Theo dị tộc thấy, Phá Xác cảnh trở xuống, đều là ‘phàm vật’, không đáng nhắc tới. Sau khi phá xác, siêu phàm thoát tục, có được các loại năng lực lớn không thể tưởng tượng, mới là cường giả thật sự.”

“Hư Không cảnh, ngươi có thể coi là Vu Đế cảnh. Mà Nhật Nguyệt cảnh, thì là… Vu Thần cảnh.” Vũ Dư đạo nhân nhíu mày nói: “Vi sư không tiện tự mình ra tay, nếu không tất nhiên sẽ bị hai lão đồ cổ lải nhải mấy chục năm. Nhưng vi sư không ra tay, sợ là các ngươi không ngăn được bọn già Kiền thị nhất tộc thẹn quá hóa giận.”

Cơ Hạo nghe xong thân thể lay động một trận, trước mắt nổ đom đóm.

Ở Bồ Phản, hắn nghe nói nhân tộc cảnh giới mạnh nhất chính là Vu Đế cảnh, theo hắn nhắm chừng, Đế Thuấn và Chúc Dung thị, chắc chắn được cho là cường giả Vu Đế cảnh.

Nhưng không ngờ, Vu Đế cảnh chỉ tương đương với dị tộc phân chia ‘Hư Không cảnh’, ở trên Hư Không cảnh, còn có Nhật Nguyệt cảnh, còn có Vạn Kiếp cảnh, còn có Bất Hủ cảnh, còn có Vĩnh Hằng cảnh!

Đó đều là tồn tại cỡ nào? Khó trách nhân tộc đối mặt Ngu tộc, chỉ có thể áp dụng thế thủ.

Nói đi phải nói lại, Vũ Dư đạo nhân là cảnh giới cỡ nào?

“Hừ hừ.” Vũ Dư đạo nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nhưng, đã là đồ nhi ngoan ngươi làm lớn một trận với ác quỷ, vi sư có thể nào để ngươi chịu thiệt? Bọn ác quỷ Kiền thị nhất tộc đó có bọn già chống lưng, vi sư tất nhiên cũng phải chống lưng cho ngươi đôi chút mới phải.”

Tay áo khẽ cuốn, Vũ Dư đạo nhân lấy ra bốn thanh trường kiếm, dùng một trận đồ màu sắc hỗn độn đục ngầu, như một mảng hư ảnh kéo dài bao bọc, tùy tay ném vào trong lòng Cơ Hạo: “Đây là trọng bảo vi sư chứng đạo, ngươi cầm bày trận đi, quản hắn đến bao nhiêu người, hết thảy một kiếm bổ.”

Bốn thanh trường kiếm tối nghĩa cổ sơ, không có nửa điểm nhuệ khí trào ra.

Nhưng Cơ Hạo đã đoán được lai lịch bốn thanh kiếm cùng trận đồ này, lông tóc toàn thân hầu như từng sợi nổ tung hắn kinh hãi nhìn Vũ Dư đạo nhân!

Biết ngài bao che khuyết điểm, biết ngài thích chống lưng cho môn nhân đệ tử, nhưng cũng không cần làm quá phận như vậy chứ?

Ngươi quá đáng lắm rồi! Cơ Hạo thật muốn nói với Vũ Dư đạo nhân—— ngươi làm như vậy, thật sự không tốt!

Nhưng Cơ Hạo thật là rất thích loại cảm giác này!

Dùng tòa đại trận này đi bố trí mai phục, cái này cũng khó mà nói là chiến tranh, hoàn toàn là một cuộc mưu sát!

“Ngươi đi tìm một lão quỷ tên là Chúc Long Quỹ, cứ nói người lần trước ở bờ sông đánh ngất hắn chuyển lời cho hắn—— để hắn gánh các tiếng xấu này, cứ nói trận pháp này, là hắn tìm một lão bằng hữu mượn được.”

Vũ Dư đạo nhân cười rất sung sướng, rất đắc ý nhìn Cơ Hạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.