Chương trước
Chương sau
Ngoài lao tù, trong hành lang, Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt đứng sóng vai, nghiêng tai lắng nghe Cơ Hạo lớn tiếng quát.

Nghe đến chỗ đắc ý, hai người không khỏi liên tục gật đầu, Hoa Tư Liệt càng đè thấp thanh âm hướng Tự Văn Mệnh nói: “Mắng thống khoái, cái bọn quỷ nô gọi là ‘vinh hoa phú quý’ đó, phản bội tổ tiên, huyết mạch, toàn tâm toàn ý giúp lũ ác quỷ kia bắt nạt nhân tộc, thật sự đáng chết.”

Tự Văn Mệnh chắp tay sau lưng, thấp giọng thở dài nói: “Người như vậy, những năm qua ngày càng nhiều. Thật ra ta thật sự không sợ Ngu triều triển khai trận địa liều mạng với chúng ta, đầu rơi chẳng qua cái sẹo to bằng miệng bát, huyết khí trong lòng bất diệt, chúng ta vẫn có thể cầm đao tái chiến.”

“Nhưng khí tiết trong lòng, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân bọn dị tộc ác quỷ, như Cơ Hạo nói, giống giòi bọ chờ mong dị tộc bố thí… nhân tộc chúng ta, sẽ thật sự bị hủy! Làm nô lệ, thật sự đã khiến bọn hắn thỏa mãn như vậy sao?”

“Rắc rắc, rắc rắc!” Cơ Mạch cười quái thanh quái khí, hắn lắc lắc cái đầu tràn đầy máu tươi, hướng tới Cơ Hạo điên cuồng cười.

Vừa cười, Cơ Mạch vừa hộc máu và răng vỡ vụn. Lực đạo toàn thân hắn đều bị giam cầm, nhưng sinh mệnh huyết khí khổng lồ của Đại Vu lại vẫn tuôn trào như rồng ở trong cơ thể hắn. Huyết khí cuồn cuộn tràn lên mặt, gò má Cơ Mạch sụp xuống nhanh chóng phồng lên, răng trong mồm cũng nhanh chóng mọc ra.

“Giòi bọ?” Cơ Mạch ngang nhiên ngẩng đầu, hướng về Cơ Hạo nghiến răng nghiến lợi tru lên: “Cho dù làm giòi bọ, ta cũng là giòi bọ lớn lên ở trong cẩm y ngọc thực, quỳnh lâu điện ngọc! Các ngươi ừ thì làm người, các ngươi mỗi ngày lăn lộn ở trong bùn lầy, ăn cơm gạo thô, mặc vải thô da thú, cả người tanh nồng, hành tung như dã nhân!”

“Hơn nữa, ngươi có tư cách gì nói chúng ta là giòi bọ?” Cơ Mạch mở to mắt nhìn, miệng phun đầy nước miếng hướng Cơ Hạo ‘ngao ngao’ quát to.

“Các ngươi áo không che thân, các ngươi bụng không ăn quả, các ngươi thậm chí ngay cả hệ thống văn tự cũng chưa có, các ngươi chỉ là một đám dã nhân chưa khai hóa!” Cơ Mạch rướn cổ, trào phúng nhìn Cơ Hạo: “Các ngươi, chưa có ‘văn minh’!”

“ ‘Văn minh’! Cơ Hạo, ngươi tên ngu xuẩn này. Ngươi biết cái gì là ‘văn minh’ không?” Cơ Mạch dương dương đắc ý nâng đầu, cười lớn ‘ha ha’ chỉ vào Cơ Hạo: “ ‘Văn minh’ là ánh lửa, là trí tuệ, là mặt trời nóng chiếu rọi tất cả, là quyền lực thống trị cả thiên địa.”

“ ‘Văn minh’, khiến chủ nhân chúng ta có được văn minh bắt nguồn xa, dòng chảy dài, có được tri thức như vực như biển, có được lực lượng vô cùng vô tận, có được quyền lực thống trị ức vạn tộc đàn khắp thế giới.”

“ ‘Văn minh’. Khiến chủ nhân chúng ta có được văn tự, có được lịch sử, có được giai cấp, có được phân chia cao thấp tôn ti. Như thiên địa mở, khí trong bay lên, khí đục trầm xuống, đặt căn cơ thiên địa.”

“ ‘Văn minh’, khiến chủ nhân chúng ta có được lưỡi đao có thể bổ nát vạn vật, có được giáp trụ không thể phá hủy, có được thành trì trọn đời không hủy, có được quyền bính chí cao vô thượng. Bọn họ phát hiện chu thiên, buông xuống chu thiên, chinh phục chu thiên! Ức vạn tộc đàn thành nô lệ của bọn họ, thuận sống nghịch chết, không có bất cứ tộc đàn nào có thể ngăn cản ý chí của chủ nhân chúng ta!”

“ ‘Văn minh’, chúng ta những nô bộc thành tín nhất, khiêm tốn nhất này của chủ nhân. Chúng ta nguyện ý đắm chìm ở dưới ánh lửa ‘văn minh’, cho dù là làm sài cẩu phục tùng, cho dù làm gia súc bị thuần phục, cho dù là làm cái ngươi gọi là giòi bọ chó vẫy đuôi mừng chủ, chúng ta cũng là giòi bọ ‘văn minh’!”

Cơ Mạch cười ‘hắc hắc’, cười đến vô cùng đắc ý.

Hắn liếc xéo Cơ Hạo, dương dương đắc ý nói: “Ngươi căn bản không biết chủ nhân chúng ta cường đại bao nhiêu, ngươi căn bản chưa từng kiến thức chủ nhân chúng ta có được nội tình cùng lực lượng đáng sợ cỡ nào! Ngươi thậm chí không biết, chủ nhân chúng ta là như thế nào đánh tan tổ tiên các ngươi, thành lập Ngu triều thống trị tất cả!”

“Tổ tiên chúng ta?” Cơ Hạo thản nhiên nói: “Chẳng lẽ không phải tổ tiên của ngươi sao?”

“Ta phỉ nhổ!” Cơ Mạch khàn giọng hét lên: “Đừng dùng huyết mạch ti tiện của các ngươi để vũ nhục ta! Chúng ta là nô bộc thành tín nhất, khiêm tốn nhất của chủ nhân, ta hận trên người ta không thể chảy cho dù một tia huyết mạch mỏng nhất của chủ nhân… Ta không phải hậu duệ Kim Ô bộ chết tiệt nào đó!”

“Ta thù hận Kim Ô bộ!” Cơ Mạch nghiến răng nhìn Cơ Hạo tức giận nói: “Ngươi biết không? Bắt đầu từ khi ta nhớ chuyện, giấc mộng của ta chính là hủy diệt Kim Ô bộ, thậm chí phá hủy toàn bộ Nam Hoang! Bởi vì là Nam Hoang chết tiệt, Kim Ô bộ chết tiệt, cho ta huyết mạch ti tiện như thế!”

Thân thể Cơ Mạch kịch liệt run rẩy: “Làn da của ta vì sao phải là loại màu vàng ti tiện này? Tóc ta vì sao phải là màu đen ti tiện như thế? Mắt của ta vì sao phải là màu nâu đậm ti tiện như thế? Vì sao tóc ta không thể màu sắc tươi sáng như chủ nhân tôn quý? Vì sao làn da của ta không thể trắng nõn non mịn như chủ nhân tôn quý? Vì sao mắt của ta, không thể là huyễn lệ nhiều màu như chủ nhân tôn quý?”

Cơ Hạo nhìn Cơ Mạch lớn tiếng quát: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang; thiên huyền địa hoàng, đây là thiên địa bản sắc. Chúng ta là con dân phương thiên địa này, thân thể chúng ta tự nhiên sẽ khắc sắc thái của phương thiên địa này, hai màu vàng, đen, là màu sắc tôn quý nhất của vùng thiên địa này!”

“Ta nhổ vào!” Cơ Mạch lại một lần nữa hướng trên mặt đất nhỏ một cục đờm thật mạnh: “Hai màu đen, vàng, là màu sắc khiến người ta ghê tởm nhất trong thiên địa! Ta thà làn da ta, tựa như nô bộc lúc ban đầu của chủ nhân tôn quý là hoàn toàn tối đen như vậy, thế cũng đẹp hơn một vạn lần so với da vàng hiện tại!”

Cơ Mạch say mê ngẩng đầu nhìn nóc nhà lao: “Ta phỉ nhổ huyết mạch của ta, huyết mạch Kim Ô bộ chết tiệt, huyết mạch nhân tộc chết tiệt. Ta thà rằng, ta thà ta là một ‘Phó tộc’ làn da đen sì… Ta thà rằng, trên người ta có một tia huyết mạch bé nhỏ không đáng kể của chủ nhân…”

Cơ Hạo nhìn Cơ Mạch, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ngươi đã điên rồi!”

Cơ Mạch nhìn Cơ Hạo, như thần linh ngồi ở đám mây, khẽ cười nói: “Ngươi không hiểu! Các ngươi đám ngu xuẩn chưa khai hóa này, tử thủ cái gọi là huyết mạch, tộc nhân, tộc đàn… quan điểm thối nát, các ngươi gắt gao phản kháng ánh sáng ‘văn minh’ của chủ nhân chiếu rọi, các ngươi không muốn thành nô bộc của chủ nhân, các ngươi nhất định bị tiêu diệt!”

Cơ Hạo đứng dậy, người gian ngoan không hiểu như thế, trong xương tủy hắn cũng chảy xuôi nô tính.

Cùng người như vậy, không có gì để nói nữa.

Chậm rãi, Cơ Hạo lấy ra một bộ vu khí Vu Điện chuyên môn dùng để nghiêm hình tra tấn tàn khốc, các loại đồ vật bén nhọn, sắc bén, mang theo mùi máu tươi nồng đậm lần lượt lấy ra, đặt chỉnh tề ở trước mặt Cơ Mạch.

“Ngươi là hậu duệ Kim Ô bộ, cho nên, ta chủ động yêu cầu, cho ngươi ăn một bữa, uống một bữa tốt chút.” Cơ Hạo nhẹ nhàng nói: “Hiện tại, nên nói đã nói, nên ăn đã ăn, nên uống cũng uống rồi. Ừm, là ngươi chủ động thẳng thắn chút, hay là ta động thủ tra hỏi?”

“Mấy năm nay, ngươi khẳng định ở trong nhân tộc phát triển không ít đồng đảng nhỉ? Đem tên của bọn hắn lần lượt khai hết ra, ngươi còn có thể thoải mái vài ngày. Nếu ngươi không nói, ta cam đoan ngươi sẽ sống không bằng chết.”

Cầm lên một cây kim dài sắc bén mang theo vô số gai ngược, gương mặt Cơ Hạo chợt trở nên vặn vẹo dữ tợn.

“Nhắc nhở ngươi trước một câu… Thật ra, ta là một tên ác quan rất khá.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.