“Hắc hắc!” Trong núi rừng xa xa, truyền đến tiếng cười quái thanh quái khí của Phong Hành.
Khuôn mặt Đế Sát kịch liệt run rẩy, lòng đau như cắt nhìn vòng tay trên tay Cơ Hạo. Đây là bảo vật phụ thân để lại cho hắn, dung lượng không gian bên trong cực lớn, có thể cất giữ đồ quân nhu tiêu hao ước chừng một năm của một quân đoàn của hắn, là trọng bảo cấp chiến lược thật sự.
Nhưng so sánh với vinh dự của mình, Đế Sát quyết đoán lựa chọn vinh dự.
Bị trước mặt Đế Sa cùng Đế Nhất, bị Cơ Hạo cắt mất bộ phận nào đó?
Đế Sát không thể tưởng tượng đó là hậu quả đáng sợ cỡ nào, hắn không thể tưởng tượng sau khi mình trở lại Lương Chử, tin tức này đem tới cho mình cùng gia tộc vô cùng vô tận sỉ nhục! Sỉ nhục như vậy, thậm chí chỉ có thể là buộc gia tộc từ bỏ mình, mới có thể miễn cưỡng che dấu được nhỉ?
“Dù sao, sau khi hắn giết ta, chỉ cần tiêu phí một chút thời gian, cũng có thể phá vỡ cấm chế trong này!” Đế Sát chỉ có thể an ủi bản thân như vậy. Chỉ cần mình còn sống, thì còn có hi vọng. Giết chết Cơ Hạo, rửa sạch sỉ nhục, tất cả đều còn có hi vọng.
“Thứ tốt!” Cơ Hạo vui vẻ thưởng thức cái vòng tay tạo hình tinh xảo hoa mỹ này. Hắn nhỏ một giọt máu lên vòng tay, sau đó một luồng thần niệm đánh vào, để lại trong cấm chế trung tâm ở vòng tay một cái dấu ấn thần thức nho nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183350/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.