Khương Trảo cho Cơ Hạo một tập mảnh mỏng mai rùa mài thành, bên trên ghi lại Trùng Khôi Thuật độc môn của hắn.
Cơ Hạo kinh ngạc nhìn mảnh mai rùa nhẹ hều trên tay, rất khó hiểu nhìn Khương Trảo: “Nghe nói, trưởng lão chưa có môn nhân?”
Khương Trảo cười khan một tiếng, chậm rãi lấy ra mấy con độc trùng, rất thích ý ném vào trong mồm bắt đầu nhai nuốt. Giáp xác độc trùng bị răng cắn vang lên ‘rắc rắc’, Khương Trảo thấp giọng nói: “Môn nhân thứ này, thu thì phiền toái, bị người ta giết thì đau lòng, vẫn không cần thu môn nhân thì hơn.”
Bàn tay quắt queo, khô gầy, lạnh như băng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cơ Hạo, Khương Trảo nhẹ nhàng nói: “Ta gặp được đứa nhỏ thuận mắt, thì dạy mấy chiêu hữu dụng. Ngươi về sau gặp được đứa nhỏ thuận mắt, thì giúp ta đem mấy thứ này truyền ra, coi như trả ta phần nhân tình hôm nay.”
Cơ Hạo ngơ ngác nhìn Khương Trảo.
Khương Trảo lại bắt mấy con độc trùng nhét vào trong mồm, vừa nhai nuốt, vừa thản nhiên nói: “Cơ Hạo, ngươi đứa nhỏ này, ta thấy không tệ. Ngươi không chết non mà nói, về sau sẽ có tiền đồ lớn. Tất Phương bộ nếu chưa đắc tội ngươi triệt để, về sau tha bọn họ một lần đi.”
Cười ‘hắc hắc’ vài tiếng, Khương Trảo nhìn về phía các học đồ Vu điện kia lớn tiếng quát.
Mấy chục học đồ cầm kỳ phiên vội vàng dựa theo Khương Trảo chỉ điểm, liều mạng vẫy kỳ phiên, lượng lớn trứng trùng không ngừng từ trong kỳ phiên phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183243/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.