Thái Ti ngã chỏng vó nằm ở trên bãi sông, hai mắt trắng dã nhìn bầu trời.
Đã là thực lực Đại Vu, nhưng thân thể vẫn yếu ớt chẳng mạnh hơn Vu Nhân bình thường đến đâu, chạy ít ỏi mấy trăm dặm, Thái Ti đã ho đến mức tim gan phèo phổi đều thiếu chút nữa phun ra.
Vũ Mục rất nghiêm túc chăm sóc lửa trại, dưới lửa trại hừng hực chôn vài cục bùn, bên trong bọc mấy con gà rừng mới đánh hạ được. Đây là thủ đoạn nấu nướng từ chỗ Tự Hi học được, Vũ Mục gần đây rất trầm mê vào đem các loại nguyên liệu nấu ăn dùng quả cầu bùn bọc lại sau đó dùng lửa lớn nướng.
Thiếu Ti, Man Man và Phong Hành ngồi thành chữ Nhất ở trên phiến đá lớn bên cạnh, sững sờ nhìn chằm chằm lửa trại trước mặt Vũ Mục. Man Man vừa lau nước miếng, vừa thấp giọng lẩm bẩm toàn bộ chân gà đều là của nàng. Phong Hành nheo mắt âm thầm nổi hung, âm thầm thề lần này nhất định phải cướp một cái chân gà.
Thái Ti vẫn nằm ở trên bãi sông thở hổn hển như trâu, nhưng không một ai liếc hắn thêm một cái, ngay cả Thiếu Ti cũng lười quan tâm huynh trưởng mất mặt tới cực điểm của nhà mình. Vẻn vẹn vài trăm dặm núi mà thôi, ngay cả Man Man tiểu nha đầu này cũng không bằng!
“Hu, hu, vững chút. Dám chạy loạn, trực tiếp đánh chết!”
Cơ Hạo cưỡi một con mãnh hổ toàn thân đen sì, nhanh như một cơn gió xoáy từ trong rừng bờ sông bên kia lao ra. Mãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183209/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.