Chương trước
Chương sau
Tử Huyết Trúc, thiên địa linh vật.

Thành trúc ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết ‘Trúc thực (trái trúc)’, quả ngàn năm chín, sau đó sinh ra hai cánh như lá trúc, theo gió lên thẳng chín tầng trời. Ở trong cương phong thiên địa nguyên khí bên ngoài cùng của Trung Lục thế giới, trải qua vạn năm cương phong rèn luyện, trúc thực của Tử Huyết Trúc dần dần nặng nề dày thong thả hạ xuống.

Từ cương phong cửu tiêu nguyên khí rơi về mặt đất, trúc thực hãm sâu trong lòng đất ba ngàn trượng, thổ nạp dựng hóa chi khí của đại địa ba trăm sáu mươi năm, lúc này mới nảy mầm mới.

Một trận mưa xuân, một trận sấm mùa xuân, mưa xuân sấm mùa xuân đúc mỗi một lần, kinh động một lần, mầm non của trúc thực liền bắt đầu sinh một trượng, như thế sau khi trải qua ba ngàn trận mưa xuân, ba ngàn lần sấm mùa xuân, gốc trúc Tử Huyết Trúc ở trong lòng đất kéo dài trăm trượng, lúc này mới đến thời điểm măng phá đất mà ra.

Trước khi măng Tử Huyết Trúc đột phá tầng đất chui ra, không có ai có thể tìm được dấu vết nó để lại.

Nhưng măng Tử Huyết Trúc một khi xuất hiện, cho dù là đại năng cấp Vu Đế cũng sẽ chủ động ra tay cướp đoạt, khoanh vòng một khối lãnh địa đem nó nuôi nhốt cẩn thận, dùng các loại thiên địa linh dịch đúc, để nó nhanh chóng trưởng thành, nhảy nhánh, sinh sản thành mảng lớn rừng Tử Huyết Trúc mới sinh.

Tử Huyết Trúc cao trăm trượng, thân thể thon dài đẹp tuyệt trần, có thể thu thập thiên địa nguyên khí, một mảng rừng Tử Huyết Trúc có thể tự chế tạo một mảng động thiên phúc địa cho người ta tu luyện. Đặc biệt Tử Huyết Trúc cứng rắn vô cùng, cho dù thân thể Đại Vu nhẹ nhàng đâm một cú cũng có thể thoải mái xuyên thủng, hơn nữa có thần thông diệt hồn độc đáo, đối với các loại linh thể, âm linh có lực sát thương mang tính hủy diệt.

Măng Tử Huyết Trúc cắm chết Doanh Vân, trước hôm nay cũng chưa có ai phát hiện.

Rất hiển nhiên, đây là một cây măng vừa mới từ trong lòng đất chui ra, thậm chí rất có thể là lúc Doanh Vân từ bầu trời rơi xuống, cây măng này mới vừa mới từ trong lòng đất chui ra. Cây măng này bén nhọn, thẳng tắp, rất cứng, vừa vặn từ chính giữa thiên linh cái Doanh Vân cắm vào, từ giữa hai chân hắn cắm ra!

Thế này phải xui xẻo tới trình độ nào, mới có thể gặp được chuyện như vậy!

Đổi thành bất cứ một loại linh mộc, thần mộc nào khác, cành non vừa mới nảy mầm đều không có khả năng giết chết một Đại Vu. Trong thiên địa duy nhất có thể ở lúc vừa mới sinh ra chồi đã cắm chết một Đại Vu, cũng chỉ có Tử Huyết Trúc loại thiên địa linh mộc có thể xưng là quái thai này.

Doanh Vân Bằng ngơ ngác đứng ở bên người Doanh Vân, hai mắt vô thần nhìn xác chết vô cùng thê thảm của Doanh Vân.

Nhi tử bảo bối hắn gửi gắm toàn bộ hy vọng, toàn bộ dã tâm, từ nhỏ nâng ở lòng bàn tay che chở, cứ như vậy chết mất?

Hơn nữa còn là dùng kiểu chết xui xẻo như vậy, xui xẻo đến mức làm người ta dở khóc dở cười này chết đi? Nếu hắn là ở trên chiến trường nghênh chiến ác quỷ dị tộc bị kẻ địch cường đại giết chết, ít nhất Doanh Vân còn có thể thu hoạch cho gia tộc một phần vinh quang cùng phong thưởng!

Nhưng chiến cầm bản thân mới thu được tới tay, từ trên cao rơi xuống, bị một cây măng cắm chết!

Loại kiểu chết này Doanh Vân Bằng căn bản không có cách nào nói với bên ngoài, căn bản không thể giải thích!

Lần sau nhân vương Đế Thuấn đột nhiên hỏi —— Vân Bằng trưởng lão à, nghe nói tiểu nhi tử của ngươi đã chết, là chết như thế nào? Có phải tiếng tăm hắn kinh động ác quỷ dị tộc, bọn ác quỷ đó lại phái sát thủ lẻn vào Bồ Phản ám sát hắn hay không?

Doanh Vân Bằng chẳng lẽ phải nói như vậy —— không phải đâu, đại vương, đứa bé đó nhà ta, bản thân nó nghịch chim, không cẩn thận bị một cây trúc đâm chết!

Sau đó thì sao? Sau đó là vô số đại thần của Đế Thuấn đồng thời ôm bụng điên cuồng cười to sao?

Nghĩ đến cảnh tượng hoa mỹ không sao tả xiết đó, Doanh Vân Bằng rất muốn rút ra cung thần tổ truyền của bản thân, dùng dây cung đem chính mình treo cổ chết từng chút một!

“Vân Nhi… Không có khả năng là tự mình ngã chết.” Doanh Vân Bằng chậm rãi, chậm rãi nói: “Có kẻ đố kỵ tài tình trời cho của Vân Nhi, có người sợ hãi Vân Nhi trưởng thành lên sẽ uy hiếp đến thân phận địa vị bọn hắn. Cho nên Vân Nhi bị ám sát.”

Doanh Vân Bằng hướng những Đại Vu quỳ dưới đất kinh sợ không dám nhúc nhích kia lạnh nhạt nói: “Nhiệm vụ của các ngươi, chính là tìm được kẻ ám sát Vân Nhi. Ta không biết hắn rốt cuộc là ai, nhưng các ngươi phải tìm được hắn. Nếu các ngươi không tìm thấy những kẻ sau lưng ám toán Vân Nhi, các ngươi bọn phế vật này, lẫn cả thân thiết của các ngươi cùng đi chết được rồi.”

Hít một hơi thật sâu, Doanh Vân Bằng nhẹ nhàng nói: “Vân Nhi đã chết. Nó nhất định rất tịch mịch, rất muốn có một đám lão bằng hữu đi làm bạn với nó!”

Các Đại Vu quỳ dưới đất sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi, càng có người sợ tới mức mềm nhũn dưới đất, mông run rẩy thiếu chút nữa vãi cả ra quần. Bọn họ đã cẩn thận thăm dò hiện trường, không có dấu vết bất cứ vu pháp nào, không có bất cứ dấu vết nguyền rủa nào. Không có bất cứ dấu vết để lại nào không thích hợp.

Tất cả, đều là ngoài ý muốn!

Tuy cái này quả thực không thể giải thích vì sao Doanh Vân từ không trung cao mười mấy dặm rơi xuống, vừa lúc cắm đầu ở trên một cây măng to bằng ngón cái, nhưng thật sự, đây là sự ngoài ý muốn chết tiệt!

Có không ít người cưỡi các loại phi cầm tọa kỵ theo tới, ở xa xa xoay quanh hướng bên này nhìn xa. Đại Vu ngũ cảm hơn người, cách mấy chục dặm cũng có thể thấy rõ, nghe rõ tất cả xảy ra ở nơi này.

Rất nhanh, chuyện Doanh Vân lấy một loại phương thức không thể tưởng tượng chết thảm nhanh chóng truyền về bốn phương tám hướng, rất nhanh đã truyền tới các nơi của Bồ Phản, càng nhiều người xem náo nhiệt, vui sướng khi người gặp họa, có thù riêng với Doanh Vân Bằng không ngừng từ bốn phương tám hướng hội tụ lại.

Bỗng dưng, xa xa lại có một Đại Vu lảo đảo chạy tới. Nhìn hắn lúc chạy một đường cuồng phong gào thét, sau lưng có một đôi cánh chim màu xanh cực lớn không ngừng vỗ, Đại Vu này hiển nhiên cũng là tộc nhân bộ tộc Đông Di bên kia.

Doanh Vân Bằng không đợi Đại Vu này tới gần, từ rất xa đã hướng tới hắn rống giận một tiếng: “Lại làm sao vậy?”

Tiếng gầm gừ thật lớn hóa thành một sóng xung kích màu trắng mắt thường có thể thấy được, nhanh như tia chớp dán mặt đất gào thét phóng đi, Đại Vu kia bị khí bạo màu trắng trúng ngực, toàn bộ ngực lõm xuống, ói ra một ngụm máu lớn hướng về phía sau bay ra xa vài dặm.

Gian nan từ trên đất bò dậy, Đại Vu này quỳ mọp xuống đất, khàn giọng hét lên: “Doanh Anh đại nhân đã chết… Hắn, hắn vừa mới ở Tàn Hồng quật uống rượu mua vui, cùng một nữ tử gần đây bị bán tới Tàn Hồng quật thân thiết, đột nhiên toàn thân tinh huyết tiết hết, cứ như vậy chết mất!”

Doanh Vân Bằng ‘Phốc’ một ngụm lão huyết phun ra xa hơn một dặm, nơi máu tươi rơi xuống đất, đại địa bị đánh ra một cái hố to phạm vi mười mấy trượng sâu tới vài dặm. Khói bụi phóng lên cao, Doanh Vân Bằng đạp một bước đến trước mặt Đại Vu kia, túm chặt đầu hắn xách sống lên.

“Doanh Anh đã là Đại Vu đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá thành Vu Vương! Vẻn vẹn nữ tử, sao có thể khiến hắn… Tinh huyết cạn hết?”

Đại Vu kia khóc trời kêu đất rơi lệ, toàn bộ thần trí đều hầu như sụp đổ nhìn Doanh Vân Bằng: “Nữ tử kia, vừa mới tra ra, cô ta có một tia huyết mạch Đoạt Nguyên Nữ Mị, cô ta là con cháu của người và yêu mỵ… Doanh Anh đại nhân phá thân thể của cô ta, lại vừa lúc kích phát huyết mạch của cô ta, lúc này mới đem toàn thân tinh huyết của Doanh Anh đại nhân nhoáng cái rút sạch!”

Doanh Vân Bằng ngửa mặt lên trời rống giận ‘Ngao ngao’, một chưởng đem Đại Vu kia đập bay xa mấy chục dặm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.