‘Nha ~ a ~’!
Cơ Hạo kêu đau một tiếng, hai chân bọc khói lửa nồng đậm từ trên cao rơi xuống.
Thời gian ngắn ngủn mười hơi thở, Hỏa Vũ Ngoa đã hao hết toàn bộ vu lực trong cơ thể, trong vu huyệt, kinh lạc trống rỗng, giống như hắc động thiếu chút nữa đem máu thịt toàn thân cũng cắn nuốt vào.
Từng mảng ánh lửa ngưng tụ thành lông quạ không ngừng bay lên, nhanh chóng hướng trong da thịt cẳng chân chui vào, một lần nữa ngưng tụ thành hình xăm lông chim bám vào ở trên cẳng chân. Hai chân Cơ Hạo bị thiêu đốt đỏ bừng, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng từ trên làn da phun ra, kéo hai cái cẳng chân sưng đến phát sáng lảo đảo đi vài bước ở dưới đất, trong phạm vi mấy trượng nơi đi qua cỏ cây đều trở nên khô vàng.
“Dát!” Nha Công cũng hao hết toàn bộ vu lực, quan tâm trừng lớn tròng mắt màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm hai chân Cơ Hạo.
Vu Đế di bảo, cho dù là Đại Vu sử dụng cũng gian nan như thế, Cơ Hạo và Nha Công liên thủ, thế mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng thúc dục Hỏa Vũ Ngoa thời gian mười hơi thở, hơn nữa ngay cả một phần trăm uy lực của Hỏa Vũ Ngoa cũng chưa thể kích phát ra.
Dù là như thế, chỉ thời gian mười hơi thở, Cơ Hạo đã chạy ra ba ngàn dặm, tốc độ này khiến Cơ Hạo cũng cảm thấy nghe rợn cả người.
Hoàn toàn không chịu Cơ Hạo khống chế, là Hỏa Vũ Ngoa chủ động mang theo Cơ Hạo hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183143/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.