Rậm rạp sâu màu đen nhét đầy quặng mỏ, như thủy triều hướng ra phía ngoài lao đi.
Thiếu Ti xách cổ Thái Ti, kéo hắn đứng rất xa. Mấy phó binh nô lệ da thô thịt dày loáng cái cũng bị xé nát, chỉ cái thân thể nhỏ này của Thái Ti, một con sâu bọ một miếng có thể cắn nát nửa thân thể hắn.
Phong Hành nhìn nhìn cung tên của mình, lắc đầu, cũng chạy thật xa. Quá nhiều bọ, một mũi tên của hắn có thể giết chết bao nhiêu sâu? Vận dụng tiễn kỹ uy lực lớn, rất có thể bắn sập toàn bộ quặng mỏ; không dùng tiễn kỹ uy lực lớn, hắn bắn hết toàn bộ túi tên, có thể giết chết một ngàn con sâu không?
Vũ Mục ngẩn ngơ, cũng lắc đầu, xoay người bỏ chạy. Hắn thì lại rất có hứng thú hướng trong quặng mỏ tát một nắm vu độc, bọn sâu này có thể bị chết sạch sẽ. Nhưng hắn có thể phóng thích vu độc, đối với giải độc lại không tinh thông. Một cái quặng mỏ tràn đầy vu độc, so sánh các tộc nhân Mậu Sơn bộ là sẽ không cảm kích hắn, cho nên hắn sáng suốt lựa chọn lui lại.
Man Man bừng bừng hứng thú mang theo hai thanh đại chuỳ, ‘Hi hi ha ha’ xông lên hướng bọn sâu tràn ra đập bừa một trận.
Một chùy ít nhất có thể đập chết mười mấy con sâu bọ, giáp xác đen sì của bọn sâu bọ đó cứng rắn mà bóng loáng, chùy của Man Man sau khi đập lên giáp xác tung tóe ra cả mảng lớn đốm lửa, tiếng vang lớn ‘Leng keng’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183111/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.