Bồ Phản, nước biếc vờn quanh, một ngọn núi quật khởi.
Trên ngọn núi cao nghìn trượng mở mảng lớn động phủ, lấy hành lang đá uốn lượn nối nhau, bộ vị quan trọng vu trận dày đặc, càng có hung thú thuần hóa cùng con rối lui tới tuần tra, nghiễm nhiên là một chỗ chiến bảo dễ thủ khó công.
Nơi này chính là tổng bộ Nam Hoang minh ở Vu điện, ngày thường thiếu niên tinh anh Nam Hoang minh phần nhiều tụ tập ở nơi này.
Chỗ cao nhất của ngọn núi, trong cung điện đá đủ để cất chứa ngàn người tụ hội, Diêu Khai Nguyên, Diêu Khai Giang bọn nhân vật trung tâm Nam Hoang minh ngồi ở bên một lò sưởi cực lớn, trút từng ngụm từng ngụm rượu mạnh.
Trên lửa trại hừng hực mấy khối thịt thú cực lớn bị nướng hương thơm xộc vào mũi, mỡ màu vàng không ngừng nhỏ xuống, cả phòng đều phiêu đãng mùi thơm của thịt thú. Nhưng đối mặt mỹ vị, đám người Diêu Khai Nguyên không có nửa điểm khẩu vị, chỉ lo giơ lên vò rượu không ngừng uống rượu.
Qua hồi lâu, Diêu Khai Nguyên bộ dạng khôi ngô hơn người cầm vò rượu hung hăng ném xuống đất, hắn lớn tiếng quát: “Người đâu? Đều chết đâu rồi? Tiểu tử tên là Cơ Hạo kia, rốt cuộc lai lịch thế nào? Hỏa Nha bộ, Hỏa Nha bộ lớn mật lắm!”
Mười mấy chiến sĩ Nam Hoang xốc vác dị thường bước vào cung điện bằng đá, một gã đại hán toàn thân ánh lửa phun trào, dưới làn da mơ hồ có thể thấy được vảy rồng màu đỏ hướng Diêu Khai Nguyên hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183064/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.