Chương trước
Chương sau
Chiến đấu tanh máu im bặt mà dừng lại.

Cơ Hạo bị thương nặng nhất. Tự Văn Mệnh trực tiếp bóp nát cổ A La Địch, một đám khí màu vàng ở lòng bàn tay hắn phun ra, đầu lẫn linh hồn A La Địch cùng tan rã. Sương mù màu máu trong không khí chợt tiêu tán, thân thể toàn bộ chiến sĩ Già tộc cùng phó binh đồng thời run lên, cả mảng lớn sương mù máu từ trong cơ thể bọn hắn phun ra, thân hình bọn hắn cấp tốc thu nhỏ lại, một đám uể oải mềm nhũn ngã xuống đất.

Chiến sĩ Kim Nhãn Sư bộ ùn ùn tràn lên, vung binh khí, chặt đầu những kẻ địch này.

Các chiến sĩ Già tộc vừa rồi còn giống như kẻ điên, hiện tại chỉ có thể tuyệt vọng rên rỉ, chửi rủa, bọn hắn ngay cả khí lực vung binh khí cũng không có.

Bí pháp của A La Địch đem tới cho bọn hắn mấy lần lực lượng, nhưng lỗ hổng lớn nhất của loại bí pháp này hiển nhiên ngay tại trên thân A La Địch. Một khi hắn bị chém giết, những chiến sĩ bị bí pháp kích thích trở nên cường đại vô cùng liền biến hết thành tôm chân mềm.

Các chiến sĩ Kim Nhãn Sư bộ đem đầu toàn bộ kẻ địch chất đống cùng một chỗ, đắp thành một cái tế đàn nho nhỏ. Bọn họ giơ lên binh khí cất tiếng hoan hô, nhưng lúc các vu tế cùng trưởng lão kia muốn tìm Tự Văn Mệnh cảm ơn, lại không tìm thấy ba người nữa.

Ngoài mấy vạn dặm, Tự Văn Mệnh vác Cơ Hạo bị thương nặng, tay trái kéo Man Man, từng bước một hành tẩu ở trên nơi hoang dã.

Bước chân nhìn như thong thả, hai chân Tự Văn Mệnh được ánh sáng màu vàng bao phủ, hắn bước ra mỗi một bước, đều có thể khiến đại địa khí mạch trong lòng đất hòa theo, trong lòng đất truyền đến tiếng ‘Thùng thùng’ trầm thấp giống như trái tim nhảy lên, Tự Văn Mệnh mỗi một bước đều vượt qua ngàn dặm, lướt qua khu vực lớn sông ngòi núi non.

Cơ Hạo tựa vào trên vai Tự Văn Mệnh, có chút đau lòng nhìn giáp trụ lòng bàn tay thu nhỏ lại thành một cục.

Đây là món quà A Bảo tặng, bảo vật cường đại có thể ngăn cản tầm thường Đại Vu công kích, Cơ Hạo lúc ở Nam Hoang, bộ giáp trụ này vô số lần cứu hắn. Không có bộ giáp trụ này bảo mệnh, hắn cùng Man Man đã sớm bị người của Huyết Nha đoàn băm thành thịt vụn.

Nhưng hai chiến sĩ Già tộc điên cuồng dùng thân thể của mình làm binh khí, dùng máu bản thân phát ra nguyền rủa hùng mạnh suy yếu lực phòng ngự của giáp trụ, dùng xương bản thân hóa thành ma binh máu thịt, nháy mắt lực công kích hầu như vượt qua cực hạn Đại Vu nên có, một đòn đã phá vỡ giáp trụ, làm Cơ Hạo bị thương nặng.

Nhìn lỗ thủng trong suốt rõ ràng có thể thấy được trên giáp trụ, Cơ Hạo nhe răng trợn mắt kêu đau một tiếng.

Mười mấy cái xương thô to xuyên thấu thân thể. Trên người Cơ Hạo có bảy tám nơi gãy xương, nội tạng càng bị trọng thương, hiện tại khẽ hít một hơi đã đau đến mức muốn đem đầu mình chặt xuống.

“Chiến sĩ Xích Nhật nhất mạch, khác với Kháng Nguyệt.” Tự Văn Mệnh lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Cơ Hạo, vừa sải bước đi đường, vừa thản nhiên nói: “Chiến sĩ Kháng Nguyệt nhất mạch, là chiến sĩ ưu tú nhất. Mà lũ điên Xích Nhật nhất mạch, bọn hắn chỉ là kẻ điên đơn thuần vì giết chóc cùng phá hoại mà sinh.”

“Đương nhiên, trọng điểm ta muốn nói không phải cái này.” Tự Văn Mệnh cúi đầu sải bước đi nhanh: “Ta muốn nói là, lần này hai người các ngươi thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, hẳn là có thể rõ—— Trung Lục là địa phương hỗn loạn, hơn nữa so với Nam Hoang càng nguy hiểm gấp mười, gấp trăm lần.”

“Ở Trung Lục, các ngươi không thể xúc động, bất cứ một lần sai lầm nào của các ngươi, đều có thể lấy mạng nhỏ của các ngươi.” Tự Văn Mệnh nhìn Man Man một cái, rất nghiêm túc giáo huấn: “Nhất là Man Man, con có giáp trụ a mỗ con tự tay luyện chế bảo hộ. Nhưng không nói bọn ác quỷ dị tộc kia, dù là ta cũng có một ngàn loại biện pháp sau khi khống chế con, đem giáp trụ trên người con lột xuống.”

Khuôn mặt nhỏ của Man Man chợt tái nhợt, nhìn Tự Văn Mệnh hét lớn: “A thúc, ngài sao có thể lột quần áo Man Man chứ? A mỗ nói rồi, quần áo Man Man đời này chỉ có thể bị một người nam nhân lột xuống thôi!”

Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo đồng thời trợn mắt, nhất là Tự Văn Mệnh, hắn rất muốn đập đầu xuống đất, tự mình ngất đi.

Cười khan vài tiếng, Tự Văn Mệnh bất đắc dĩ nói: “Ài, ta chỉ là lấy cái ví dụ… Được, bỏ qua đề tài này, đến Bồ Phản rồi, có người chuyên môn dạy con một số chuyện. Man Man à, a mỗ con cũng quá…”

Cười khổ lắc đầu, Tự Văn Mệnh nhìn Cơ Hạo nói: “Hạo, ngươi ở Nam Hoang quá xuôi chèo mát mái. Cho nên, lần này ta là cố ý cho ngươi chịu chút đau khổ.”

Cơ Hạo uể oải hừ hừ một tiếng, hắn miễn cưỡng nâng lên nửa người trên, chỉ vào hai cái lỗ thủng lớn trong suốt trên ngực cười thảm nói: “A thúc, đây là một chút đau khổ sao?”

Tự Văn Mệnh không cho là đúng cười nói: “Được rồi, chút đau đớn đó tính là gì? Thượng cổ đại thần Hình Thiên bị chặt đầu, còn không phải vẫn sống tốt được? Đại Vu chúng ta sinh mệnh lực ương ngạnh lắm, nào có dễ chết như vậy?”

Cơ Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng mà a thúc, ta mới là…”

Tự Văn Mệnh dùng sức vỗ một cái ở trên một vết thương phụ cận xương chậu Cơ Hạo, Cơ Hạo đau đến mức lại kêu rên một tiếng.

“Tiểu tử thối, tu vi vu lực của ngươi chỉ có Tiểu Vu sơ giai, điểm ấy không sai. Nhưng thân thể của ngươi, hừ hừ, Đại Vu tầm thường vừa mới đột phá đại bộ phận so ra kém ngươi. Cũng không biết ngươi ở Nam Hoang ăn thứ gì tốt, chút vết thương ấy đối với ngươi mà nói, đã tính là gì?”

Cơ Hạo tiếp tục cười gượng, hắn hít một hơi thật sâu, thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập tới, máu thịt phụ cận vết thương cấp tốc mấp máy, bắt đầu chậm rãi chữa trị các vết thương trên người nhìn khiến cho người ta cảm thấy cả người phát đau.

“Nhớ kỹ chuyện hôm nay đi. Ở Trung Lục, một tiểu gia tộc Ngu tộc bé nhỏ không đáng kể, một đứa con chi thứ không được coi trọng, mang theo một đám tư quân nô bộc thực lực không phải quá cường đại rời khỏi gia tộc khai thác lãnh địa thuộc về mình, lực lượng mỏng manh như vậy, cũng có thể tạo thành thương tổn như vậy cho các ngươi.”

“Trung Lục là địa phương tốt, Bồ Phản càng là địa phương tốt, nhưng nơi này cũng là địa phương phiêu lưu khắp nơi, lúc nào cũng có thể chết.”

“Ta không thể luôn ở bên các ngươi, ta có rất nhiều chuyện phải làm. Cho nên, các ngươi nhớ kỹ giáo huấn hôm nay.”

Cơ Hạo sờ sờ vết thương đang khép lại trên người, hắn hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề của mình.

“Văn Mệnh a thúc, cũng đã đến Trung Lục rồi, ta rất muốn biết… Bọn ác quỷ Ngu tộc, Già tộc kia là cái gì? Vì sao ngọc tệ ngài sử dụng, hoa văn bên trên là huy chương của bọn hắn? Quy Linh thương đội, vì sao cần hướng hạm đội Già tộc nộp thuế? A La Địch kia, sao có thể đúng lý hợp tình tuyên bố chiếm lĩnh một mảng lãnh địa vốn không thuộc về hắn?”

Man Man kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Da? A thúc, đồ án trên ngọc tệ của ngươi, cùng huy chương bọn ác quỷ đó dùng là cùng một cái bộ dáng sao?”

Tự Văn Mệnh cười gật gật đầu với Man Man, từ từ thở dài: “Việc này, đến Bồ Phản các ngươi sẽ biết. Man Man, ta đưa con đi tìm a ba con, sau đó xem hắn an bài con như thế nào đi. Về phần Cơ Hạo, có địa phương tốt thích hợp ngươi nhất. Ta mang ngươi đến Bồ Phản, chính là muốn đưa ngươi đi địa phương đó.”

Bàn tay vỗ nhẹ nhẹ đầu Cơ Hạo một chút, Tự Văn Mệnh cười nói: “Người trẻ tuổi, học thêm mấy thứ, tóm lại không tệ. Ngươi thương thế không nặng, nhưng cũng không nhẹ, nghỉ ngơi một chút đi, tỉnh là tới.”

Đầu Cơ Hạo gục xuống, trước mắt tối sầm, nhất thời mơ màng ngủ mất.

Loáng thoáng, hắn cảm thấy Tự Văn Mệnh lại nhét vào trong mồm hắn cả một đống viên thuốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.