“Hắc, con ngỗng thật to béo! Một ngày có thể có một quả trứng không?” Đi ở trên đường phố sạch sẽ, Tự Văn Mệnh mặc áo vải thô hoàn toàn giống như là một đại thúc nhà nông, thò tay xách lên một con ngỗng béo lắc lư đi qua ven đường, dùng sức sờ sờ mông nó.
“Có thể, đám gia súc bộ lạc chúng ta đều rất khỏe mạnh.” Một lão nhân cười đến mặt đầy nếp nhăn, yêu quý vô cùng vuốt ve lông con ngỗng béo trên tay Tự Văn Mệnh: “Chúng nó, mỗi ngày đều có thể cho một quả trứng, bọn trẻ con ăn, cũng sẽ trở nên khỏe mạnh.”
Tự Văn Mệnh bỏ con ngỗng béo xuống, sóng vai đi cùng với mấy lão nhân, vừa đi vừa cười nói liên tục nói chuyện tào lao.
Từ bộ lạc có bao nhiêu dân cư, có bao nhiêu tráng đinh bao nhiêu trẻ con, năm trước mới sinh bao nhiêu đứa bé, lại có bao nhiêu đứa bé không có thể sống qua tai bệnh chết non, bộ lạc mới khai khẩn bao nhiêu mẫu ruộng đất, năm nay có thể kiếm được bao nhiêu lương thực vân vân, một bộ lạc hằng ngày rất nhiều công việc, Tự Văn Mệnh và các lão nhân luôn có thể tán gẫu được với nhau.
Dần dần, Cơ Hạo cũng nghe tới mức nhập thần.
Tự Văn Mệnh tuy là đang nói chuyện phiếm với các lão nhân, nhưng trong lời nói của hắn, thỉnh thoảng sẽ toát ra một số thứ mới.
Ví dụ như nói như thế nào để cỏ dại trong ruộng đất bớt đi, như thế nào khiến càng nhiều hạt giống nảy mầm, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2183018/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.